Cô cúi đầu, như thể một đứa trẻ đang làm điều sai trái sợ hãi chờ phụ huynh của mình trách phạt.
Mặt anh tối sầm lại, đen như đít nồi.
Anh bất lực đỡ trán, anh thực sự muốn cạy đầu cô ra để xem xem, có thứ bậy bạ gì trong đó.
Anh đứng dậy đi tắm, nước lạnh đã dập tắt dục vọng của anh, tới lúc đó anh mới thở hắt ra một hơi, có vẻ như anh sẽ phải tiết chế trong một khoảng thời gian nữa.
Ở độ tuổi ba mươi là độ tuổi sung sức nhất của một người đàn ông, nhưng bây giờ mỗi ngày đều phải ăn chay, có thể ấm ức mà phát bệnh luôn.
Sau khi tắm nước lạnh mười lăm phút đồng hồ, anh thay đồ ngủ đi ra ngoài, thật không ngờ cô nhóc kia vậy mà lại ngủ rồi.
Rõ ràng… vừa mới tỉnh dậy không lâu.
Anh lắc đầu bất lực, bước đi nhẹ nhàng vì sợ sẽ đánh thức cô gái bé nhỏ đang nằm trên giường.
Vòng tay ôm lấy cơ thể cô, anh cũng nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Cả hai đang ngủ ngon thì có một giọng nói ồn ào vang lên từ tâng dưới.
Hứa Trúc Linh dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sửa sang qua cho Cố Thành Trung vẫn còn đang ngủ, có vẻ như anh đã quá sức mệt mỏi rồi, băng không với âm thanh lớn đến như vậy mà cũng không thể đánh thức được anh dậy.
Cô rón ra rón rén rời khỏi giường, ngáp một cái rồi đi xuống cầu thang, bây giờ cũng đã đến giờ ăn trưa, nên đã rất đói rồi.
Người đang gây rắc rối ở tâng dưới là Bạch Minh Châu, kể từ lúc Hứa Trúc Linh gặp tai nạn, cô luôn luôn ở lại Đà Nẵng.
Nhà họ Quý không những không để cho Cố Thành Trung thờ cúng, ngay cả bạn bè thân thiết của bọn họ cũng từ chối, bọn họ sợ cô ta sẽ biết nghĩa trang ở đâu rồi nói lại với Cố Thành Trung, vì vậy cứ luôn giấu giếm như vậy.
Hiện tại Hứa Trúc Linh đã quay trở lại, ngoại trừ một số người đã biết còn lại thì không một ai biết hết, bởi vì bọn họ sợ sẽ thu hút những ý đồ xấu của người khác.
Người bạn thân nhất của cô ta đã qua đời, trong lòng cô ta rất khó chịu, nên cứ như vậy nhốt mình trong phòng, luôn luôn ở trong nhà họ Bạch.
Ôn Mạc Ngôn đang xử lý công việc, một bên chăm sóc cô ta, hiện tại đã có chuyển biến tốt đẹp nên ra có thể đi ra ngoài, tự do đi lại.