Một binh sĩ nhìn thấy tướng quân tự mình dẫn người tới, do dự một lúc liền hỏi thăm.
– Được rồi, đây là biểu đệ của ta, ngươi cảm thấy còn cần thẩm tra? Đi qua một bên!
Mạc Dạ khoát khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, đầu óc của ngươi có bệnh hay không, trông thấy ta mang người tới còn dám chất vấn?
– Vâng!
Nghe được tướng quân lên tiếng, binh sĩ nào dám nói nhảm, lập tức cho đi.
Thấy dễ dàng thông qua như vậy, Nhiếp Vân mỉm cười, hắn theo sát sau lưng Mạc Dạ tướng quân, mới đi vài bước, sau lưng có tiếng hét vang lên.
– Chậm đã!
Xoay người sang chỗ khác, lập tức nhìn thấy một đám kim giáp binh đi tới.
– Là Kiền Huyết vương triều kim giáp vệ đội, đội trưởng chính là Ám Kiêu bị ngươi giết…
Tháp chủ lặng lẽ truyền âm bên tai Nhiếp Vân.
– Kim giáp vệ đội?
Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang, những người này chẳng những đang mặc kim giáp, thực lực mỗi người đều là hai ngàn năm trăm trăm đầu đại đạo, tuy chỉ có mười mấy người, khí thế như kim long làm cho không người nào có thể ngăn cản.
– Trương Kiêu, như thế nào? Ngươi muốn ngăn ta?
Mạc Dạ tướng quân nhìn thấy mấy người kia liền lộ ra vẻ không vui.
– Không dám, ta muốn kiểm tra hai người này một lần!
Tên Trương Kiêu kim giáp tướng lãnh là thanh niên sắc mặt nghiêm túc, thực lực không có đạt tới cấp bậc tông chủ, thực sự có hơn hai ngàn tám trăm đại đạo, lời nói trầm ổn mang theo chân thật đáng tin.
– Ngươi có ý tứ gì? Nghi vấn chúng ta?
Mạc Dạ tướng quân cau mày.
Bất kể nói thế nói thì hắn cũng là tướng lãnh thủ hộ cửa đông, thực lực lại là cấp bậc tông chủ, đối phương trực tiếp nói như vậy, tương đương công nhiên khiêu khích, bảo hắn thiên vị, lạm dụng chức quyền.
– Không dám, bệ hạ có lệnh nghiêm tra mỗi người vào thành, hai người này là thân thuộc của tướng quân cũng phải tuân thủ quy định nghiêm chỉnh, tinh tế loại bỏ, ta chỉ là phụng mệnh làm việc, mong rằng tướng quân dàn xếp!
Trương Kiêu thản nhiên nói, trực tiếp mang mệnh lệnh Kiền Huyết hoàng đế ra.
– Ngươi…
Nghe nói như thế, Mạc Dạ tướng quân tức giận nói không ra lời.
Đối phương nói ra mệnh lệnh hoàng đế làm hắn không thể phản bác.
– Cây ngay không sợ chết đứng, tra một chút cũng không có gì.
Nhiếp Vân xoay đầu lại, mỉm cười.
– Vậy thì tốt, mấy người các ngươi thẩm tra kỹ càng, ngàn vạn không nên bỏ qua cái gì!
Thấy hắn phối hợp, Trương Kiêu gật gật đầu, cũng không nhiều lời, phân phó binh sĩ sau lưng.
Ầm ầm!
Còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân thì mặt đất nổ vang kịch liệt, đột nhiên ở phương xa có khe hở nứt ra.
– Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn tra người?
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn sang.
Kỳ thật không cần hắn nói, trương kiêu cũng nghe đến âm thanh, lông mi nhíu một cái, vội vàng quay đầu đi:
– Đi, đi với ta!
Kim giáp vệ đội gánh vác trọng trách giữ gìn an toàn của hoàng thành, xuất hiện biến cố như thế phải dò xét.
Vèo!
Đám người Trương Kiêu lập tức bay theo hướng có biến cố.
– Đi thôi!
Thấy bọn họ rời đi, Nhiếp Vân cũng không để ý tới, hắn nói với Mạc Dạ tướng quân một tiếng, mấy người đi thẳng về phía trước, chỉ trong nháy mắt đi vào cửa thành.
Động tĩnh vừa rồi là hắn làm ra, bằng vào thực lực bây giờ muốn lặng lẽ truyền lực lượng từ xa là vô cùng đơn giản, trừ phi thực lực mạnh hơn hắn, nếu không tuyệt đối
không thể nào nhìn ra.
Thật muốn tra, cho dù phương diện nào cũng gặp không ít phiền toái, trước dẫn Trương Kiêu này đi rồi nói sau, chờ hắn trở lại phát hiện cũng không có vấn đề gì, muốn tìm đám người mình cũng không tìm thấy.