Hoa Hồ Điệp xem mọi người như không khí, tự bày rượu và thức ăn lên bàn, bày ly rót rượu rồi ngồi chéo chân cạnh bàn, làm động tác mời Miêu Nghị ngồi xuống.
Miêu Nghị do dự một chút rồi ngồi xuống bên kia bàn, hỏi:
– Lão Bản Nương có gì chỉ giáo?
Miêu Nghị không tin là để tặng rượu miễn phí, thương gia chợ quỷ có lương tâm vậy sao?
Hoa Hồ Điệp cười cười không nói gì, bĩu môi hướng đám người chặn cửa.
Miêu Nghị do dự một lúc, phất tay với đám người Chiến Như Ý:
– Các người lui xuống đi.
Diêm Tu, Dương Triệu Thanh rất nghe lời, thấy bộ dạng tự tin của Miêu Nghị là biết hắn có nắm chắc, hai người rời đi.
Chiến Như Ý tràn đầy cảnh giác nói:
– Miêu Nghị, cẩn thận có kẻ mang ý xấu.
Chiến Như Ý không muốn đi.
Tới nơi này đều dùng tên giả, Miêu Nghị thì lấy tên thật làm tên giả.
Hoa Hồ Điệp nhìn Miêu Nghị, trêu đùa:
– Hình như rất quan tâm ngươi, là nữ nhân của ngươi sao? Không giống, là nữ nhân của ngươi thì nên chung phòng mới đúng, không cần phải tiêu tiền uổng phí thuê phòng riêng.
Chiến Như Ý bị nói đến lúng túng, may mà mặt đã ngụy trang.
Miêu Nghị hắng giọng, phất tay:
– Lui xuống đi, ta chờ xem Lão Bản Nương có gì chỉ giáo.
Hắn không nghe khuyên!
Chiến Như Ý bỗng thấy tức giận, nàng quay đầu dẫn người rời đi.
Hoa Hồ Điệp vung tay áo, cửa phòng đóng lại.
Hoa Hồ Điệp mỉm cười vươn tay mời:
– Hãy nếm thử rượu và thức ăn của khách điếm mình.
Ở nơi đen ăn đen này vừa thấy mặt đã mời ăn?
Miêu Nghị nhìn chằm chằm rượu và thức ăn, cười nói:
– Chắc không hạ độc đi?
Hoa Hồ Điệp nghiền ngẫm nói:
– Sao có thể hạ độc với người quen được? Ngươi thấy có đúng không?
Miêu Nghị sửng sốt, nữ nhân này thật sự nhận ra hắn sao?
Miêu Nghị nhanh chóng che giấu lòng ngạc nhiên, cười nói:
– Lão bản nương nói đùa, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt thì sao là người quen được, nếu đúng vậy thì lão bản nương có quá nhiều người quen.
Hoa Hồ Điệp luôn cẩn thận quan sát Miêu Nghị đã bắt giữ nét mặt hắn khác lạ trong một thoáng, lòng càng nắm chắc hơn. Hoa Hồ Điệp giơ tay gỡ bỏ mặt ngụy trang, nghiêng người sang trái phải như cho Miêu Nghị ngắm kỹ.
Hoa Hồ Điệp chớp mắt to ngập nước hỏi:
– Thật sự không quen sao?
Miêu Nghị cười nói:
– Nếu lão bản nương muốn kết bằng hữu thì bây giờ quen cũng không muộn.
Hoa Hồ Điệp nói:
– Đến mức này rồi còn không muốn lộ mặt thật ra cho xem?
Miêu Nghị nghe hiểu người ta chỉ nghi ngờ chứ không nhận ra hắn là ai, bình tĩnh nói:
– Lão bản nương nói như vậy có phải là hơi làm khó người ta không?
Hoa Hồ Điệp nói:
– Là địch hay bạn hãy bày ra đi, có một số việc ta tại đây cũng thân bất do kỷ. Một khách điếm để đứng vững tại đây không dễ dàng, không thể để nó khi không bị hủy được, nếu không được thì đành trừ bỏ tai họa ngầm.
Đây là uy hiếp, ý đồ rất rõ ràng: Ngươi không chịu lật bài chứng minh là địch hay bạn, vì an toàn nàng đành diệt đám người Miêu Nghị, chẳng khác nào nói thẳng mặt.
Hoa Hồ Điệp đã nói đến mức này làm Miêu Nghị á khẩu. Miêu Nghị tin tưởng Khấu gia đặt điểm chốt tại đây thì có thực lực làm hắn biến mất, dù sao nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn cũng có thể giải thích với cấp trên là lúc hắn tham gia sát hạch có gặp người ta, giờ bị nhận ra. Hơn nữa Miêu Nghị không muốn thề sống chết với Thiên Đình.
Miêu Nghị thở dài, gỡ bỏ mặc nạ lộ ra mặt thật, cười khổ nói:
– Hoa Hồ Điệp, không ngờ chúng ta gặp nhau tại đây, đúng là có duyên.
Hoa Hồ Điệp thấy mặt thật của hắn thì sửng sốt, vì Miêu Nghị tham gia sát hạch giúp Khấu gia được thứ hạng tốt nên nàng có ấn tượng rất sâu sắc với hắn. Vì tên này Hoa Hồ Điệp còn bị Khấu gia cố ý kêu đi hỏi chuyện nên nhận ra người ngay.