Vương Giai Di nghĩ tới đây, khóe môi nở nụ cười càng lớn, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lan San, trong mắt đều bắn ra sự châm chọc, sau đó cố tình nhìn lướt qua chỗ ngồi của Hàn Thành Trì bên cạnh Cố Ân Ân, rồi bình tĩnh nhìn về phía Thịnh Thế, giọng điệu mềm mại khác thường: “Anh Thịnh, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ xem rốt cuộc Lan San thích người nào?”
Lời này của Vương Giai Di, rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm.
Những người khác nói thế nào cũng không quan hệ, cô ta chỉ cần Thịnh Thế hỏi là được.
Cùng với lời cô ta vừa nói ra, không khí bên trong phòng trở nên nhạy cảm.
Thịnh Thế ngồi ở đó, nghe Vương Giai Di nói, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong phòng khách sáng ngời, có ít ánh sáng nhàn nhạt tơi trên mặt Thịnh Thế, làm khuôn mặt với thần thái nhàn nhạt của anh có chút bí hiểm, làm người ta nhất thời không đoán dược suy nghĩ trong lòng của anh rốt cuộc là gì, không phân biệt được giờ phút này anh có cảm xúc gì, rốt cuộc là buồn hay vui.
Sắc mặt Thịnh Tiếu và Thịnh Ngữ cũng trở nên có chút khó coi, họ không biết Vương Giai Di rốt cuộc muốn làm gì, nhưng rõ ràng họ nhìn ra được, lúc này Thịnh Thế đang tức giận, rất không an toàn.
Người nhà họ Thịnh cùng nhìn lẫn nhau, suy nghĩ xem có nên mở miệng tìm chút đề tài hay không.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, từ đầu đến cuối Thịnh Thế đều không mở miệng nói chuyện, Vương Giai Di có chút nhìn không thấu Thịnh Thế, trong lòng anh ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, trong lòng cô ta bất ổn một hồi liền hắng giọng một cái, lại mở miệng: “Anh Thịnh, nhất định là tò mò rồi, thật ra thì người trong lòng Lan San mọi người chúng ta đều biết!”
Lời Vương Giai Di vừa nói như ném ra ngoài, nhưng lại làm cho mọi người trong phòng càng kinh hãi hơn.