Tất cả những chiếc nỏ này sớm đã được bố trí gắn tên, chỉ cần động dây thì nỏ tiễn sẽ bắn ra liên hoàn, thậm chí không cần người ta phải động tay vào.
Những nỏ tiễn này sớm đã được lên dây, nhanh chóng mà bắn thẳng ra, uy lực động trời.
Ngoài những nỏ tiễn này, hàng trăm mũi tên nhỏ cũng bắn ra các hướng, trong nháy mắt bốn phương tám hướng đều trong phạm vi bị che phủ, mười mấy kẻ đó không thể may mắn thoát khỏi.
Mười mấy người đó lại giống như đã có chuẩn bị từ trước, bất ngờ nằm phủ phục xuống, như đang áp sát mặt đất để xông lên, tất cả những mũi nỏ đều bay vượt qua đầu chúng mà bắn thẳng vào đám người phía sau.
Trong nháy mắt những tiếng kêu rên vang lên liên tục, máu tươi bắn ra tung tóe, vô số dân thường bị mũi nỏ bắn xuyên qua, máu tươi cuồn cuộn như có sóng to gió lớn xé nát trời, đột nhiên bắn lên không trung, máu phun ra loang lổ.
Mười mấy người tay đao tay kiếm, tỏa ra ánh sáng chói lọi, nằm phục tránh nỏ tiễn, vung vũ khí lên bốn phương tám hướng chém vào những mũi tên. Đợi sau khi dứt thì chỉ có vài người bị thương.
Bùi Minh Thúy nhìn thấy mười mấy kẻ đó võ công lợi hại, lại có thể tránh được những nỏ tiễn, bất giác mặt cũng biến sắc.
Thiên tử Đại Tùy đương nhiên là phải bảo vệ cẩn thận, để ngừa kẻ bên ngoài ám sát. Mục đích xây dựng Lục Hợp thành cũng là để bảo vệ Thánh giá, nó chính là do người thợ nổi tiếng nhất kinh thành Vũ Văn Khải tự tay thiết kế, có thể nói là cơ quan rất mạnh.
Xe thương, nỏ tiễn cùng tên ngắn đều để đối phó với kẻ địch, thiết kế tinh xảo tuyệt vời, hầu như không có sơ xuất. Nếu như gặp phải thích khách, hàng nghìn người lên một lúc cũng không làm gì được, nhưng cơ quan trong thành là cơ mật, ít được sử dụng, tất cả thủ đoạn của đám thích khách này đều là để tiếp cận Dương Quảng. Rõ ràng là để tránh được những mũi tên phải là người được huấn luyện một cách có bài bản, xem ra đã sớm biết những cơ quan này, đây rốt cuộc là do ai cho chúng biết?
Bùi Minh Thúy tuy là kinh ngạc nhưng cũng không tỏ ra lúng túng. Chỉ lùi một bước, hạ giọng nói: “Chùy”
Mười mấy người tránh được mũi nỏ, mới xoay người xông lên, kẻ đi đầu bỗng hét to: “Cẩn thận dưới chân”.
Hai người xông lên nhanh nhất, kêu một tiếng thảm thiết, đã bị chùy thép đâm xuyên vào chân
Chùy sắt không một tiếng động mà hiện ra, lại là trong đêm tối, kẻ đến thích sát lại chưa nhận ra, chân vẫn dẫm mạnh xuống và bị chùy đâm xuyên qua không chịu được phải kêu lên những tiếng thảm thiết.
Những người còn lại đều nhảy lên cao, cùng nhảy về phía Bùi Minh Thúy, nghĩ rằng chỗ đứng của cô ta sẽ không có chùy. Trên Lục Hợp thành là một màu đen kịt, những chiếc chùy thép bất ngờ lao ra mà không biết đã được đặt ở chỗ nào làm cho thích khách không chịu được đến mức lòng lạnh toát.
Dưới chân Bùi Minh Thúy lại không có chùy thép, phía trước người lại xuất hiện mười mấy thành viên Ảnh Tử, cổ tay rung lên tung ra những đốm hàn quang một đốm một ngăn thích khách lại.
Các Ảnh Tử đều dùng nhuyễn kiếm, như những sợi tơ tằm quấn chặt vào vũ khí của kẻ địch. Hai bên dùng sức, những Ảnh Tử lại nhấc cánh tay trái lên nhắm vào những người trên không trung.
Những tiếng tặc tặc tặc kêu không dứt, từ tay áo của những Ảnh Tử đều bắn ra những mũi tên ngắn, đám thích khách không ngờ đối phương lại có sự chuẩn bị kĩ lưỡng đến như vậy, cho dù là võ công phi phàm cũng đều bị trúng chiêu.
Những tiếng kêu rên liên tiếp trên không trung, phần lớn đám thích khách đều bị trúng tên rơi xuống đất, chân tay co quắp, chẳng bao lâu thì mất mạng. Mũi nỏ tiễn bắn ra có lẽ không phải là chí mạng, nhưng khi thích khách không kịp phản ứng gì thì kịch độc trên đó sẽ làm cho chúng trúng độc chết.
Đám thích khách hung hãn tuy là tránh được mấy đạo cơ quan, nhưng lần này lại đều bị thương nặng, trong nháy mắt chỉ còn lại không đến hai, ba người.
Tên cầm đầu với ánh mắt giận dữ, hét lớn một tiếng, lật người trên không trung. Ngoài hắn ra, còn có một tên không những tránh được kiếm và mũi nỏ, lại còn giơ chân đá một phát trúng vào sau lưng của một Ảnh Tử.
Hắn xuất cước vô cùng kì quái, quay chân đã có thể đá vào phía sau của địch thủ, Ảnh Tử không kịp phòng bị, nhã xuống chỗ chùy thép, không kịp kêu mất tiếng đã mất mạng. Người đó quay mình ra sau, đạp lên Ảnh Tử, một lần nữa lại nhảy lên không trung.
Hai người nhảy lên không trung, đám Ảnh Tử không đợi Bùi Minh Thúy ra lệnh, nhất tề giơ cánh tay lên, giương tên bắn vào không trung, thầm nghĩ thích khách sẽ dùng lực đúng như cũ, lần này tuyệt đối sẽ không có chuyện không trúng. Bỗng nhiên một tên thích khách lấy ra hai nửa vòng bán nguyệt, tiếng răng rắc vang lên đã hợp lại thành một cái khiên, ngăn chặn được các mũi nỏ tiễn, khiên cũng không nhỏ, không biết tại sao chúng có thể giấu trong người.
Cạnh của cái khiên vô cùng sắc bén, ánh sáng lấp lánh, là một thứ vũ khí lợi hại có thể cùng lúc vừa tấn công vừa phòng thủ.
Hắn co người lại trên không trung, dùng hết sức chắn những mũi tên bay đến, lúc nhảy xuống, lại làm một việc mà người ta không hề nghĩ tới, hắn ném khiên lên trời, và hét lớn: “Đi”
Tấm khiên lượn vòng trên không trung, chém về hướng của Dương Quảng, tên thích khách cuối cùng kêu nhỏ một tiếng, như con chim ưng trên bầu trời bao la, hạ xuống tấm khiên, bay về phía Dương Quảng.
Lần này đã nằm ngoài dự liệu của Bùi Minh Thúy, cũng nằm ra ngoài dự đoán của nhiều người, Bùi Minh Thúy bất chấp tất cả, ngăn đón trước mặt thích khách, cao giọng hô: “Bảo hộ Thánh thượng”.
Người nọ nhảy trên không trung, di chuyển như gió, tất cả các cơ quan đều ngăn không kịp.
Phía trước Dương Quảng còn có mười mấy tên hộ vệ, nhìn thấy thích khách đến, nhất tề hô lên, đứng chặn phía trước Dương Quảng, giơ trường thương đâm lên trời.
Người đứng trên tấm khiên bất ngờ ra tay, rút trường kiếm rồi như một đạo cầu vồng phóng về phía Dương Quảng, nhưng sớm đã có hộ vệ đứng trước bảo vệ Dương Quảng trùng trùng điệp điệp.
Một tiếng xẹt vang lên, trường kiếm đâm xuyên liên tiếp ba người, cuối cùng hết lực, cắm vào ngực tên cấm vệ thứ tư, không còn nhìn thấy đuôi kiếm. Sức phóng của hắn rất mạnh, thắng cả nỏ cứng. Những tên hộ vệ còn lại nhân lúc rảnh tay liền cầm trường thương đánh trúng tấm khiên dưới chân tên thích khách, tấm khiên rơi xuống đất.
Ngươi nọở trong không trung đưa tay ra sau lưng, rồi đột nhiên một đạo hào quang phóng ra, như đem màn đêm bổ thành một con đường, luồng sáng đến đâu, đám cấm vệ gãy thương rơi đầu đến đó.
Mười mấy tên cấm vệ lại không thể chống lại một đòn của người nọ!
Bùi Minh Thúy ở xa nhìn lại, lòng chợt sợ hãi, giờ mới biết rằng tất cả những mưu kế này đều là để yểm hộ cho cú đánh kinh thiên của một tuyệt thế cao thủ!
Trong tay người ấy lập lòe ánh sáng xanh, chẳng qua là một thanh trường kiếm, nhưng chỉ với một đòn đó cũng đã làm cho thiên hạ phải dao động.
Mười mấy tên thích khách chẳng qua chỉ là để yểm hộ cho người này ra tay, tên đi đầu cũng chỉ là để che mắt người khác, Bùi Minh Thúy ngàn tính vạn tính lại cũng không tính đến bên trong đám thích khách lại có tuyệt đỉnh cao thủ!
Đám cấm vệ ngã lăn ra bốn phía.
Người nọ nhảy lên trời, người như cầu vồng, kiếm như điện, lao về phía Dương Quảng, khẽ quát: “Hôn quân chịu chết đi!”
Dương Quảng cuối cùng mặt cũng biến sắc, không kịp phản ứng. Thanh trường kiếm đã phi đến trước ngực, xem ra cho dù có vệ binh của cả thiên hạ này cũng không thể bảo toàn được tính mạng cho hắn.
“Thánh thượng cẩn thận”.
Một người đẩy mạnh Dương Quảng ra, đẩy hắn về phía bên cạnh, nhưng lại để chính mình bị kiếm đâm trúng. Một tiếng kêu vang lên, bảo kiếm dường như không chút ngăn cản đâm xuyên qua cơ thể mềm mại đó, máu tươi bắn ra.
Máu tươi bắn ra làm cả Lục Hợp thành ngưng đọng lại. Tất cả mọi người đều khó có thể tin vào cảnh tượng trước mắt, Dương Quảng kêu lên những tiếng đau đớn xé lòng, “Tuyên Hoa!”
Người đã đỡ nhát kiếm cho Dương Quảng lại chính là Tuyên Hoa, Bùi Minh Thúy từ xa nhìn thấy, tay chân tê lạnh, dường như mất đi suy nghĩ.
Làm sao lại có thể như thế được. Tại sao Tuyên Hoa lại chịu mất đi mạng sống vì giang sơn Đại Tùy, tại sao cô ta cả tính mạng cũng không cần?
Tuy là đứng cách khá xa, nhưng Bùi Minh Thúy có thể nhìn thấy kiếm của tên thích khách đó đã đâm vào ngực trái của Trần Tuyên Hoa, chính nơi có trái tim, đó sẽ là một kiếm chí mạng.
Trần Tuyên Hoa đẩy Dương Quảng ra, mũ phượng rơi xuống đất, vải che mặt cũng theo đó rơi luôn, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt. Khi thích khách rút kiếm ra, toàn thân chấn động, hai con ngươi nhìn một cách khó tin vào khuôn mặt của Trần Tuyên Hoa, lại quên mất truy sát Dương Quảng.
Thích khách cũng mang khăn che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt thâm thúy, không hề gợn sóng. Nhưng thời khắc nhìn thấy dung mạo Trần Tuyên Hoa, ánh mắt liền lộ ra vẻ kinh hãi, giật mình, nghi hoặc một lúc lâu, chợt nghe một tiếng vang lớn, trước mắt hàn quang thoáng hiện.
Thích khách rút kiếm vung lên, thì chỉ nghe thấy một tiếng xoảng, mũi nỏ tiễn từ phía trước phóng đến đã bịchém làm hai nửa rơi xuống đất.
Dương Quảng bổ nhào đến ôm Trần Tuyên Hoa, lại ấn vào cơ quan cuối cùng của ghế rồng.
Mấy mũi nỏ tiễn này liên tục được bắn ra, nhưng kiếm thuật của tên thích khách cao minh, dùng công phu của mình chống lại những mũi nỏ bắn ra, quần thần sớm đã kinh hãi đến mức không thể động đậy, họ đều không ngờ tới thiên hạ này lại có kiếm thuật cao minh đến thế, hơn nữa lại có một bảo kiếm lợi hại đến thế?
Ai cũng có thể thấy công phu của thích khách rất cao minh, trong tay lại còn có tuyệt thế bảo kiếm chém sắt như bùn.
“Giết Dương Quảng!” Tiếng gào thét từ phía xa vọng lại.
Thích khách nghe thấy đồng bọn nhắc nhở, không do dự nữa, lại vung trường kiếm lên, lại là một kích lôi đình.
Khắp thiên hạ này tuyệt đối không thể có người tránh được nhát kiếm thứ hai của hắn!
Một đao kịp thời phóng ra, phong tỏa một kích lôi đình này của thích khách. Cánh tay của thích khách chấn động mạnh, chỉ cảm thấy lực xuất ra của đối phương cực kỳ lớn, trước mắt hàn quang chớp động, cũng không thể lao tới giết Dương Quảng, mà phải cản ba đao từ phía trước chém tới.
Thích khách chột dạ, trong tay người nọ cũng là bảo đao, bằng không bảo kiếm của mình đã chém đứt đao của đối phương rồi. Đối phương cũng là một cao thủ, ba đao chém tới, thoắt cái đã chặn hết bốn phương tám hướng, tuy là không nhanh, nhưng thế lớn lực trầm, lại làm cho mình không thể không đỡ!
Khi thích khách nghĩ đến đây, giương mắt lên nhìn, trong lòng lại chấn động, quả nhiên là hắn!
Sao ba đao, thích khách đã bị ép lùi hai bước, đột nhiên kêu lên một tiếng, trường kiếm đâm vào ngực người mới đến, như độc xà xuất động.
Sắc mặt người mới đến khẽ biến, hơi ngửa ra sau, lại chém ra ba đao.
Cảng cảng cảng, cả ba đao đều chém lên trên kiếm, người mới đến cũng lùi hai bước, lòng kinh ngạc. Ba đao của hắn đã ép đối thủ lùi lại hai bước, nhưng một kiếm của đối thủ cũng đoạt lại thế, võ công cực cao, ngoài Cầu Nhiêm Khách ra, trước giờ hắn chưa từng gặp qua cao thủ như vậy.
Thích khách không ra tay nữa, chỉ nhìn Tiêu Bố Y, hai hàng lông mày cau lại, hắn biết đó là một đối thủ đáng gờm, hắn không tin nội trong vài chiêu sẽ có thể đánh lui được người này, nhưng hắn lại không có thời gian.
Bùi Minh Thúy mừng rỡ, chỉ kịp nói: “Tiêu tướng quân cẩn thận!”
Tiêu Bố Y cũng kịp thời đuổi đến, ngăn được một kiếm chí mạng của thích khách.
Chỉ dựa vào mấy đao này, hắn không thể hóa giải được thế tấn công của thích khách, nhưng vẫn hóa giải được nguy cơ từ bốn chữ “Bố Y xưng hùng”. Hắn cũng kinh ngạc trước nhát kiếm kinh thiên của thích khách, lại càng ngạc nhiên trước việc Trần Tuyên Hoa xả thân cứu giá.
Trần Tuyên hoa lần này rốt cuộc là có ý đồ gì?
Cuối cùng nhìn về phía thích khách trước mắt, phát hiện ra con ngươi của hắn đen trắng rõ ràng, Tiêu Bố Y thở một hơi dài, đã nhận ra người đó chính là cô gái gặp ở tửu lầu.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, cô gái chỉ dùng hai văn tiền để ăn một bát cơm lại là một cao thủ tuyệt đỉnh!
Những Ảnh Tử lần lượt hiện lên, từ phía xa một tiếng hô vọng lại “Đi!”
Tên thích khách dẫn đầu sớm đã ẩn vào trong bóng đen, thích khách cầm trường kiếm cuối cùng quay lại nhìn Tiêu Bố Y một cái, rồi nhảy lên cao, đánh giết mà xông ra. Các Ảnh Tử nhìn thấy thần uy của cô ta, nhưng vẫn kiên trì chống lại, kiếm và mũi nỏ ào ào bắn lên. Thích khách trường kiếm quay một vòng, tất cả những đợt tấn công hóa hư không. Hai người đã dùng tay ôm cổ họng mà ngã lăn xuống, lộ ra một lối ra.
Thích khách vẫn ung dung, trong vòng vây vẫn nhẹ nhàng giết người phá vây, trước khi ẩn vào trong bóng tối thì quay đầu lại nhìn, nhưng không phải là nhìn Tiêu Bố Y mà là nhìn Trần Tuyên Hoa đang nằm trong lòng Dương Quảng!
Bảo kiếm trong tay cô ta phát sáng, ánh sáng hắt lên đôi mắt, chất chứa đầy nghi hoặc.
Bùi Minh Thúy rốt cuộc cũng đã đuổi tới, dậm chân oán hận, đại Phật đằng xa dường như nghe thấy sự giận giữ của cô ta, ầm một tiếng rất to, rồi vỡ nát giữa trời, biến mất không còn nhìn thấy.
Đại Phật màu vàng biến mất, khói mù dày đặc cũng dần dần tản hết, mây mù tuy vẫn phủ đầu nhưng rốt cuộc cũng đã bớt đi cái cảm giác quỷ dị thê lương, binh giáp leng keng, viện binh tràn về phía Lục Hợp thành, đầy ngơ ngẩn và bất an, không thể tin được trong thời gian chừng một tách trà vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kinh biến chợt đến, rồi bỗng nhiên biến mất, quả thật làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
Trong lòng Bùi Minh Thúy lúc này lại như đang trong hầm băng, nhìn về phía Dương Quảng, chỉ thấy trên mặt hắn khắc một nỗi bi thương, kêu lên những tiếng xé lòng: “Đi tìm ngự y!”