Giọng điệu của người sau có vẻ chắc chắn, người phía trước nhìn khu bình luận một chút, phát hiện cũng là những bình luận cổ vũ chiếm đa số, bảo hai người bọn họ hợp tác cho đám người vô liêm sỉ kia biết mặt.
Gã dâng lên một sự tự tin vô hạn, điều hòa lại hơi thở, trong miệng thở ra một luồng khí mạnh, xuyên qua lá cây, đánh thẳng vào giữa lều trại!
Người sau cũng không chậm trễ, búng tay một cái, giữa ngón tay ma sát ném ra một quả cầu lửa chẳng khác nào chơi bowling tung về phía trước—-
Trong phút chốc, lửa cháy lan đồng cỏ.
Mà ngay lúc này, Triệu Nhu bị Trì Tiểu Trì khuyên bảo quay về lều vẫn không có cách nào an tâm mà ngủ.
Thời gian tiên đoán kéo dài thì hạn chế cũng kéo dài không ít, cô không có cách nào sử dụng năng lực tiên đoán một lần nữa trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể ở trong túi ngủ mà trằn trọc trở mình, tính toán sắp đến giờ, liền bước ra khỏi lều.
Ai ngờ, thảm cảnh đập vào mắt chẳng khác nào những gì đã xảy ra trong mộng của cô!!
Vẫn là lửa thiêu rát mặt, khói đen cuồn cuộn, xác chết nằm ngổn ngang, Đan Song đang cầm quần áo, điên cuồng nỗ lực dập lửa lan ra đầy đất.
Triệu Nhu không tìm thấy Trì Tiểu Trì, cho rằng bọn họ đã sử dụng dịch chuyển tức thời để chạy trốn, cô bất chợt cảm thấy mặt mày tối sầm.
Trái phải đều là đường chết, Triệu Nhu bèn xông về phía trước, giật lấy quần áo trong tay Đan Song: “Vô dụng!! Trong lều của tôi còn nửa thùng nước, chúng ta thử xem có thể hay không—”
Chưa dứt lời, “Đan Song” mà cô nắm lấy lại giống một bức tranh sơn dầu, cấp tốc chảy xuống, nhạt dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Triệu Nhu đứng ngơ ngác tại chỗ cũ, nhìn khắp xung quanh.
Không chỉ không thấy “Đan Song” mà cảnh tưởng xung quanh cũng đã thay đổi.
…Bọn họ không còn ở đồng cỏ mà đang ở một góc cánh đồng hoang vu, bốn chiếc lều vây quanh nhau, cô đang đứng ở một cái gò nhỏ bên cạnh đống lửa cùng với Lâu Ảnh đang ngồi gác đêm.
Lâu Ảnh ấm áp nói: “Tỉnh rồi à?”
Lần này Triệu Nhu thật sự không nhận rõ đang ở trong mộng hay hiện thực: “Nơi này…là ở đâu?!”
Lâu Ảnh nói: “Cô có thể xem đồng hồ, có định vị của chúng ta.”
Triệu Nhu định thần nhìn lại, sợ đến mức nói không ra lời.
…Bọn họ đang ở khu B3??
Triệu Nhu cảm thấy đầu óc muốn nổ tung: “Chuyện này…làm sao lại? Chúng ta đến đây từ lúc nào?! Tôi rõ ràng nhìn thấy…”
“Tiên đoán của cô không sai.”
Phía sau cô truyền đến giọng của Trì Tiểu Trì.
Cậu vừa tỉnh dậy đi uống nước, trong giọng nói còn hòa lẫn làn điệu khàn khàn của người vừa mới thức giấc: “Những gì mà cô tiên đoán cũng là ảo giác mà tôi muốn một vài người nhìn thấy, cũng chính là những hình ảnh mà hai người phóng hỏa kia sẽ nhìn thấy.”
“… Ảo giác?”
Tên gọi: Thẻ chế tạo ảo giác dành đám đông (cao cấp)
Thời gian kéo dài: 8 tiếng
Số lượng: 01
Phẩm chất: tốt
Loại hình: Vật phẩm sử dụng một lần
Điểm hoán đổi: 50 điểm trị giá hối hận
Giới thiệu: Không được ăn nấm trên chợ Vân Nam, có độc.
Tấm thẻ công kích nhóm này đã được Trì Tiểu Trì sử dụng sau khi ăn cơm tối xong và tiến vào lều.
Vừa tiến vào lều, cậu đã đem toàn bộ lều trại chuyển đến khu B3.
Nhưng ngoại trừ cậu và Lâu Ảnh thì trong nhận thức của những người khác, bọn họ vẫn đang ở trong đồng cỏ.
Cậu đoán được bản thân mình sau khi tiến hành trải nghiệm cảm giác chết đuối sẽ tiêu hao tinh lực, bởi vậy cậu vận dụng thẻ chế tạo ảo giác ngay từ ban đầu là vì muốn mê hoặc đám khán giả để cho mình có giấc ngủ ngon mà thôi.
Mà lựa chọn khu đồng cỏ dễ cháy A8 lúc ban đầu để hạ trại là lớp bảo vệ thứ hai của Trì Tiểu Trì.
Nếu như thật sự có người nhân màn đêm phóng hỏa thì tấm thẻ ảo giác này sẽ làm cho bọn họ “nhìn thấy” tất cả những gì bọn họ muốn thấy.
Thuận theo chiều gió, không người trông chừng lều trại, cùng với nhóm năm người đang ngủ.
Bọn họ muốn cái gì thì sẽ được cái đó.
Mà thật sự có đúng như vậy hay không thì cũng chỉ có trời mới biết.
Chỉ duy nhất một điều mà Trì Tiểu Trì không tính tới, chính là Triệu Nhu bị trúng thẻ chế tạo ảo giác lại thuận thế tiên đoán chuyện sẽ xảy ra trong ảo giác, khiến cô vô dưng vô cớ lo lắng sợ hãi cả nửa tiếng đồng hồ.
Khi Lâu Ảnh khều củi lửa, anh thuận tiện liếc mắt nhìn đồng hồ.
Trên bản đồ có hai điểm đỏ, lặng lẽ bị dập tắt ở khu A8.
Anh khẽ lắc đầu.
Hai người kia đắm chìm trong ảo mộng, trong điều kiện ngược gió và những lời chỉ điểm mù quáng ở khu bình luận mà phóng hỏa, tự tay thiêu chết chính mình.
E rằng đến lúc chết, bọn họ còn đang làm giấc mộng rời đi sẽ có thể giàu to.
Sau khi hai người phóng hỏa bị lửa ngược chiều gió nuốt chửng, khu bình luận cũng dần dần nhận ra có chuyện không đúng.
Sau khi khu thảo luận trở nên lung tung lộn xộn, Trì Tiểu Trì lựa chọn hủy bỏ tác dụng thẻ ảo giác.
Khi định vị của năm người vốn đang ở khu A8 lại xuất hiện ở khu B3 khiến khu bình luận trở nên điên cuồng chưa từng thấy.
Người bị thiêu chết không phải đám người Trì Giang Vũ sao?
Rốt cục bọn người này có năng lực gì?!
Bọn họ lấy cái gì mê hoặc làm ảo thuật??
Giữa vô số lời nguyền rủa và chửi bới, Trì Tiểu Trì thả ly nước xuống, đưa hai tay giơ quá đỉnh đầu.
Khu bình luận có người tò mò: “Tên này đang làm gì vậy?”
“Định triển khai dị năng hả?”
“Dự định đầu hàng à?”
Mỗi người nói một kiểu.
Mà Trì Tiểu Trì chẳng để ý đến ai.
Cậu đối mặt với vô số ánh nhìn ở giữa bầu trời kia, xoay một vòng tại chỗ, lặng yên giơ hai ngón tay giữa lên trời.