Hắn không cần thương hại, cũng không muốn biện giải, hắn tình nguyện trả giá gấp bội cho hết thảy việc mình làm. Hắn chỉ có một cái mạng, hắn dùng cái mạng này đánh cược vào hoàng hôn Đại Chu, bất luận đêm đen qua đi cuối cùng có phải ánh bình minh mà hắn kỳ vọng hay không, hắn đều nguyện ý liều mạng.
Đây là cơ hội cuối cùng của Đại Chu và hắn.
Phan Lận nâng hai tay lên, đặt trước bàn che khuôn mặt mình, qua hồi lâu mới bảo: “Từ lúc ta nhậm chức Thị lang Hộ bộ đã biết Ngụy Hoài Cổ đang làm giả sổ sách, cũng biết cả thuế ruộng Đan Thành có vấn đề.” Hắn để lộ đôi mắt, mơ hồ kéo theo những nếp nhăn, “nhưng ta tên Phan Lận, ta chỉ có thể…”
Phan Lận không nói tiếp nữa, hắn xoa mặt mấy lần.
Ngoài phòng giam truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Phan Lận và Tiết Tu Trác đang ngồi yên, nghe tiếng ồn ào kia bức tới gần, cuối cùng cánh cửa chợt mở tung.
“Trống hết.”
Phan Lận mệt mỏi nói.
“Tám thành đều trống hết.”
Tiết Tu Trác bỗng đứng lên, trước khi tên quan sau lưng mở miệng đã lập tức gạt bay vẻ mỏi mệt, buộc kín cổ áo của mình, hơi gật đầu với Phan Lận, nói: “Cảm ơn.”
Bên ngoài phòng giam bóng người qua lại hối hả, lúc Tiết Tu Trác sắp rời đi Phan Lận bất chợt nói: “Ngươi khắc chế mọi tư dục, đã không còn như người thường chấp nhận. Nhưng tự ngươi nói đấy, giờ thứ cần là cân nhắc kiềm chế… Ngươi thì có gì có thể khiến trữ quân kiềm chế?”
Tiết Tu Trác liếc mắt, không trả lời lại.
Phan Lận như đã hiểu gì đó, hắn nhìn Tiết Tu Trác rời đi. Cửa lao “kẹt kẹt” đóng lại, chỉ còn một mình hắn ngồi đây, nắng sớm mong manh xuyên qua cửa sổ nhỏ chếch bên, mà không chiếu đến được người Phan Lận.
Phan Lận tận lực rồi.
***
Phan Tường Kiệt lục tung hết lên để tìm sổ sách, những sách tập trước kia tích dưới đáy hòm đều là công cụ sắc bén để giết chết lão! Lúc lão tỉnh lại nghe được tin tức, muốn nhanh nhanh thiêu hết sạch trước khi Tiết Tu Trác đến.
Năm Vĩnh Nghi, năm Hàm Đức, năm Thiên Sâm!
Phan Tường Kiệt gom đống sổ đó lại chỉnh tề, lão quỳ gối trước hòm, tay không tháo bỏ dây thừng, rồi ném hết sổ sách vào trong chậu đồng.
Quá sức nhiều, dựa vào một mình lão thì ắt không thiêu kịp được.
Phan Tường Kiệt gấp đến độ trong miệng chua lòm, lão làm sao cũng chẳng nghĩ tới, khe hở từ ngay chỗ con ruột lão. Lão đã bị dồn tới đường cùng —— lão không thể cứ thế mặc kệ!
“Năm Vĩnh Nghi…” Phan Tường Kiệt dò theo ngón tay lẩm bẩm các khoản, “Hoa gia… Hàn thị…”
Mọi người đều ở đây hết, Phan Tường Kiệt mừng như điên, chỉ cần ai nấy đều có mặt, vậy Phan thị của lão sao tiêu tùng được. Trong viện chợt dồn dập tiếng ủng chiến xông vào, Phan Tường Kiệt nắm chặt sổ sách, vịn hòm đứng lên, run rẩy đi tới bên cửa.
Vậy mà người tới lại là Hàn Thừa.
Phan Tường Kiệt gắng gượng bình tĩnh, khép tay áo rộng nói với Hàn Thừa: “Chuyện chưa đến nước đó mà thái hậu đã không nhịn nổi rồi sao? Thí tốt giữ xe tuyệt đối không phải thượng sách! Tiết Tu Trác không đội trời chung với thế gia, dù hôm nay có chém chết Phan thị chúng ta, tất cả cũng không chạy thoát đâu.”
Phan Tường Kiệt giả dạng hồ đồ cả một đời, đi theo phía sau Hoa Tư Khiêm và Ngụy Hoài Cổ làm con rùa rụt đầu, ở trên triều đình động một cái là quỳ xuống xin tha, bây giờ lại có thể nói năng rạch ròi lưu loát như thế.
Hàn Thừa đỡ chuôi đao, nói: “Bây giờ ông đền tội, giữ lại đường lui cho mọi người, ai dám không niệm ân tình của ông? Ta bảo đảm dòng chính nhà ông sẽ không chết, tương lai còn có cơ hội phục hồi gia thế.”
Phan Tường Kiệt nhìn ánh đao kia áp sát từng bước, không khỏi cao giọng hơn: “Hôm nay ngươi giết ta, chẳng qua là để buộc Tiết Tu Trác cuống bước chân! Đan Thành tiêu đời, Thuyên Thành có thể giấu diếm mấy hôm?”
“Bớt nói nhảm lại!” Trên trán Hàn Thừa cũng lấm tấm mồ hôi, hắn phất tay hạ lệnh, “Thái hậu biết tỏng ông sẽ giữ đường lui cho mình, sổ sách này loạn tung, ông thì lại ghi nhớ rõ ràng, đốt hết viện này đi!”
Phan Tường Kiệt vịn cánh cửa, nhìn người nhà khóc lóc ỉ ôi, trong tình thế rối ren lão la lớn: “Đống sổ sách này, ta đã bảo Thừa Chi sao chép lại trước rồi, ngươi đốt đi! Bây giờ ngươi giết ta, chúng vẫn sẽ rơi vào tay Tiết Tu Trác!”
“Phan Lận phản quốc đã rõ rành rành, ” Hàn Thừa rút đao ra, “không phải hắn lén lút để Diêu Ôn Ngọc chạy mất sao? Hôm nay Diêu Ôn Ngọc là mưu sĩ của Thẩm Trạch Xuyên rồi! Phan thị các ngươi cấu kết phản đảng có chứng cứ xác thực, hắn, có mấy phần đáng để tin? Hắn chính là mật thám Thẩm Trạch Xuyên đặt ở Khuất Đô!”
Phan Tường Kiệt bị xô đẩy ngã xuống đất, lão gào lên: “Qua cầu rút ván… Ăn cháo đá bát! Ta cam làm tay sai cho các ngươi, nay lại rơi vào kết cục thế này! Hàn Thừa, hôm nay ta mà chết, ngươi có thể sống bao lâu hả!”
Hàn Thừa mang theo yêu bài tám đại doanh, không thể chờ đợi thêm nữa, trong thế lửa phừng phừng hắn đột nhiên đi tới chỗ Phan Tường Kiệt, giương đao định chém. Nào ngờ Thích Vĩ phía sau còn nhanh hơn, không đi vòng vèo hành lang mà trực tiếp nhảy qua nóc nhà, từ trên bổ nhào xuống, tóm lấy Hàn Thừa lăn ra ngoài.
Phan Tường Kiệt nhân cơ hội này thình lình giơ cao sổ sách lên, gọi với ra hướng cửa viện: “Đại soái cứu ta!”
Hàn Thừa giãy dụa quăng mất yêu bài tám đại doanh, cũng gào lên: “Dưới chân thiên tử, đô quân to nhất! Binh mã của Thích Trúc Âm dừng bên ngoài thành, há dám cản trở tám đại doanh ta làm việc?”
“Ta xin đại soái lùng bắt tội thần, vừa có phiếu của Hình bộ, lại có lệnh của Binh bộ, làm sao không được?” Tiết Tu Trác phất vạt áo, nói nghiêm, “Dập lửa bắt người, bắt cả Hàn Thừa lại!”
Hàn Thừa nói: “Ta phụng ý chỉ của thái hậu, ngươi dám?!”
Tám đại doanh trong đình viện lập tức rút đao, bức đến gần Tiết Tu Trác một bước.
Thích Trúc Âm dùng vỏ đao đẩy lưỡi đao ra, nói ở phía sau: “Nếu tám đại doanh là đô quân, thì chính là quân của thiên tử. Trữ quân muốn ta đến đây giúp đỡ xử lý vụ án, ngươi lại khăng khăng muốn nghe thái hậu?”
Hàn Thừa vốn tưởng Phan Tường Kiệt đang gạt mình thôi, ai dè Thích Trúc Âm đến thật rồi! Hắn dám giết người trước khi Tiết Tu Trác đến là ỷ vào việc mình có tám đại doanh, có thể uy hiếp nội các, nhưng hôm nay binh mã của Thích Trúc Âm đang dừng ngay ngoài thành, đánh nhau thật thì thiệt là cái chắc.
Hàn Thừa bớt vẻ ra oai, cắn răng nói: “Đương nhiên… nghe theo trữ quân an bài.”
Tám đại doanh tra đao về vỏ hết, nhìn thân binh của Thích Trúc Âm đi vào áp giải Phan Tường Kiệt cùng Hàn Thừa đi. Lửa kia thiêu chưa lâu nên dễ dàng dập tắt, Tiết Tu Trác gạt đám khói mù, nhặt mấy quyển sách còn chưa bị đốt hết.
***
Thái hậu kinh ngạc nghe biến cố, nghe được chuyện Tiết Tu Trác đã lấy sổ sách đi thì không khỏi ngã ngồi xuống giường. Bà nhíu chặt mày, hận nói: “Tên khốn Phan Tường Kiệt này!”
Chỉ vì giữ tính mạng mình mà Phan Tường Kiệt kéo hết mọi người xuống nước!
“Trữ quân đâu?” Thái hậu khôi phục vẻ thong dong, “Được thôi, Tiết Tu Trác có bản lĩnh, muốn cá chết lưới rách với ai gia, vậy cho hắn nhìn xem ‘chân mệnh thiên tử’ trên tay hắn có đủ cứng hay không.”
Thái hậu nói rồi tuốt phật châu đi, quăng vào chậu đồng đang cháy bập bùng, vô số khói bụi toé lên.
***
Hàn Thừa bị bắt xong nhắm mắt ngủ, hắn quay mặt vào vách tường chẳng để ý ai, chắc mẩm Tiết Tu Trác sẽ không dám động mình. Phan Tường Kiệt lại trở về bộ dáng cũ, túm ống tay áo ngồi đối diện bàn khóc lóc hu hu.
“Khai báo… khai báo…” Phan Tường Kiệt quệt nước mắt, “nhưng cho ta ăn miếng trước đã, Diên Thanh, ta đói lắm rồi.”
Lão gian manh này đang muốn kéo dài thời gian, nắm sổ sách uy hiếp thái hậu, chờ thái hậu đến vớt người ra.
Tuy Lương Thôi Sơn là người quản thuế phú, nhưng cũng từng gặp kiểu dùng hình thẩm tra này, biết mấy lão già đều không dễ thẩm tra. Hắn đã thức một đêm, lúc này uống lấy hai ngụm trà đặc, đợi khi Tiết Tu Trác âm thầm ra hiệu mới nói: “Nấu ăn cũng cần thời gian, lão đại nhân cứ từ từ nói.”
Phan Tường Kiệt nhìn thấy Lương Thôi Sơn, như thể không tức giận, chỉ bảo: “Sùng Thâm quen thân với Thừa Chi thế mà, hẳn là biết ta rồi, ” Lão xoa cái bụng, mặt ủ mày chau nói, “ở trong nhà chẳng chịu được đói bao giờ, giờ trong đầu loạn lắm.”
“Sao ta có thể bắt lão đại nhân hao sức, ” Lương Thôi Sơn đặt trà xuống, “ông trả lời ta là được rồi. Hôm qua ta tính lương thực dư Đan Thành, phát hiện kho lương rất dồi dào, ông nói ta nghe, có phải các người đang cấp tốc mua lương thực từ nơi khác để giả mạo lương thực dư trước khi Hộ bộ phúc tra không?”
“Ta đâu có quản lương thực, ” Phan Tường Kiệt xoè tay với vẻ vô tội, như thể cuống lên, “ta quản Công bộ nha! Tình hình lương thực ra sao, ngươi hỏi đốc lương đạo Đan Thành mà xem, hoặc là Phan Dật.”
“Ta hỏi trước rồi, ” Lương Thôi Sơn mở sách ra cho Phan Tường Kiệt xem, “bọn họ đều khai là các người đã bán lương thực cho Nhan Hà Như. Đan Thành đã bán, chắc bảy thành khác cũng bán phải không?”
“Ngay cả sổ sách Đan Thành ta còn không rõ ràng, sao biết được bảy thành còn lại?” Phan Tường Kiệt biết mấy thứ này có tám, chín phần là Lương Thôi Sơn lôi ra để lừa mình, lão nói, “Nếu bọn họ đã khai rồi, Diên Thanh, ngươi làm việc công mà! Trình báo nội các đi, cho Nguyên phụ nhìn xem.”
Tiết Tu Trác nói: “Lâm triều buổi sớm phải nghị sự, trước giờ mão đã trình báo rồi.”
Phan Tường Kiệt nghe hắn nói trình báo rồi, nhất thời không biết thật hay giả.
Lương Thôi Sơn lấy phiếu Hình bộ từ trong tay áo ra, nói: “Không thì sao mời lão đại nhân đến chỗ chúng ta được? Dĩ nhiên là dựa theo quy trình pháp luật, Hình bộ phê cho đây.”
Phan Tường Kiệt chăm chú nhìn tấm phiếu thật lâu.
Tiết Tu Trác tiến gần lại, nhìn Phan Tường Kiệt, nói: “Đại nhân quản việc của Công bộ, năm Hàm Đức án cống rãnh công phát sinh, ta thấy đê đập sông Khai Linh tu sửa rất vững chắc, có nghĩa đại nhân cũng làm việc thật sự, chịu giải mối lo với bách tính. Lần này ta cũng không phải nhằm vào đại nhân, Thừa Chi hắn rất tốt, không tới nỗi phải giết phải chém, Phan thị cùng lắm là có chút vấn đề sổ sách, chúng ta kiểm tra rõ, phía sau vẫn còn đường lui cả.”
Lời này là đang nói cho Phan Tường Kiệt, nếu như lão còn tiếp tục do dự không quyết, chút xíu đường lui ấy cũng chẳng còn.
Phan Tường Kiệt nức nở mấy tiếng, râu mép rũ xuống, lão nói với Tiết Tu Trác: “Ta thực sự không biết mà.”
Tiết Tu Trác nói: “Vậy xem ra Đan Thành đúng là ‘thành riêng’ của Phan thị rồi, các người giấu diếm triều đình, cấu kết Phan Lận của Hộ bộ ngầm chiếm ruộng dân tại Đan Thành, giả báo thuế ruộng, lại còn đầu cơ lương thực công, rắn chuột cùng ổ với cự thương nhân của Hà Châu là Nhan Hà Như, hại chết không biết bao nhiêu dân chúng, đây đều là chuyện một mình Phan thị các người gánh lấy.”
Phan Tường Kiệt nghe mà hãi, lão thấy Tiết Tu Trác làm thật đến vậy bèn vội vàng nói: “Diên Thanh…”
“Sổ sách, lời khai, sao chép nguyên văn trình báo hết cho nội các, ” Tiết Tu Trác không để ý Phan Tường Kiệt, “kẻ tham ô phạm pháp thế này, tịch thu nhà bù cho thuế, chém đầu cả nhà cũng đáng!”
“Sổ sách còn chưa làm rõ mà!” Phan Tường Kiệt đứng phắt dậy, nói mà hai tay run lẩy bẩy, “Diên Thanh, Diên Thanh! Chúng ta có thể nói chuyện, ta còn chưa khai mà!”
Tiết Tu Trác quay người lại.
Phan Tường Kiệt chỉ có thể nói: “Bên trong sổ này —— “
Cửa lao sau lưng Tiết Tu Trác chợt bật mở, Bút thiếp đứng lên theo, không biết xảy ra chuyện gì nữa. Tiết Tu Trác quay đầu nhìn thấy thái giám trong cung, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tiểu thái giám này thở không ra hơi, không dám nhìn thẳng triều thần, quỳ trên đất vội vàng lết đầu gối mấy bước, hốt hoảng nói: “Đại, đại nhân! Trước lúc lâm triều tự dưng trữ quân ngất xỉu, Nguyên phụ điều thái y gấp, giờ còn…”
Chỉ thiếu mỗi một bước.
Tay chân Tiết Tu Trác lạnh lẽo, sổ sách trong tay hắn bị siết thấm mồ hôi lạnh. Phan Tường Kiệt câm miệng ngay tức khắc, ngồi xuống trở lại.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, thái hậu quả thực khó đối phó!
Tiết Tu Trác vứt sổ sách trong tay, giữa răng gằn ra tiếng: “Vào cung.”