“Sức khỏe hắn tốt lắm, nhưng lại không chịu ra ngoài, Ài! Chức phó đô hộ tốt là thế mà hắn lại từ chối, Thất Lang, ngươi cố gắng khuyên hắn giùm, đừng để cho hắn làm chuyện điên rồ.”
“Đại tẩu yên tâm, Khánh An chính là tới khuyên Phong đại ca mà.”
Bọn họ đi vào đông viện, thấp thoáng nghe thấy tiếng Phong Thường Thanh sang sảng đọc sách.
“Thường Thanh. Thất Lang đến thăm chàng kìa.”
Tiếng đọc sách tiếp tục thêm mấy câu, lại đột nhiên ngừng hẳn, đông viện trở nên im ắng, sau một lúc lâu, Phong Thường Thanh sa sầm mặt đi ra, miễn cưỡng thi lễ với Lý Khánh An nói: “Tham kiến tiết độ sứ đại tướng quân!”
Phong nương tử ngây ngẩn cà người, nàng nhìn Lý Khánh An một lúc, nữa ngày nói không nên lời, Phong Thường Thanh vẫy tay với nàng: “Nàng đi lo việc của mình đi! Không quan hệ gì đến nàng cả.”
Phong nương tử dường như hiểu được cái gì, thở dài, xoay người đi rồi.
“Lý sứ quân, mời vào đi!”
0O0 CHƯƠNG 224: THUYẾT PHỤC ĐẠI TƯỚNG (2) oOo
Lý Khánh An cười xòa, cùng Phong Thường Thanh đi vào phòng trong, gian phòng này là thư phòng của Phong Thường Thanh, rất gọn gàng, trên giá gỗ bốn phía để đầy các loại sách, ngoài ra, chỉ có một cái bàn một cái ghế.
Phong Thường Thanh từ phòng kế bên khiêng một chiếc ghế qua đây, lại lấy mấy ly trà, rót ly tra cho Lý Khánh An, nói: “Sứ quân, mời uống trà!”
Lý Khánh An uống một ngụm trà, cười nói: “Phong tướng quân sao lai cáo ốm không ra?”
Phong Thường Thanh cúi đầu không nói, sau một lúc lâu từ trên bàn lấy ra một lá thư, đưa cho Lý Khánh An nói: “Phong thư này vốn là chuẩn bị hôm nay đưa cho ngươi, vừa lúc ngươi tới, liền trực tiếp cho ngươi vậy.”
Lý Khánh An liếc nhìn thoáng qua một cái thấy trên bìa thư có ba chữ ‘Thư từ chức’, Lý Khánh An tiếp nhận thư, xem cũng không thèm xem tới liền xoạt một cái xé đi, Phong Thường Thanh cả kinh. “Sứ quân, ngươi đây là…”
“Phong tướng quân, kẻ làm đại sự làm sao có thể bụng dạ hẹp hỏi như đàn bà được, ngươi ở Bắc Đình tẩy trừ thuộc hạ cũ của ta không giả, nhưng ngươi nghĩ rằng ta sẽ mang thù với ngươi, vậy ngươi đã quá coi thường Lý Khánh An này rồi, đại trượng phu làm việc, nên mở mắt nhìn khắp thiên hạ, làm sao có thế vì việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà canh cánh trong lòng.
Phong tướng quân, ta tới là mời ngươi đến Bấc Đình nhậm chức, Mắt thấy sắp phải đoạt lại Toái Hiệp, đang là lúc vì nước mà cống hiến, ngươi làm sao có thể vì ân oán cá nhân mà bỏ lại việc quốc sự sau lưng được!”
Giọng nói của Lý Khánh An dần dần trở nên nghiêm khắc hẳn lên, Phong Thường Thanh nóng bỏng cả mặt, cúi đầu không nói được một lời, hắn sở dĩ lo lắng Lý Khánh An, là vì thấy được kết cục của Trình Thiên Lý và Triệu Đình Ngọc, sợ chính mình trở thành hồn ma dưới đao của Lý Khánh An, Lý Khánh An hôm nay đặc biệt đến Quy Tư mời hắn, vừa làm cho hắn có chút cảm động, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn xóa hẳn.
Hắn trầm ngâm một lát, bèn nói: “Không biết Lý tướng quân chuẩn bị đối phó với Đại Thực như thế nào?”
Lý Khánh An thấy hắn đã hỏi tới quân sự, trong lòng liền rõ vấn đề, mỉm cười nói: “Có thể thủ pháp của ta và Cao soái có chút khác nhau, ta sẽ vừa đấm vừa xoa, lôi kéo một phái, đả kích một phái.”
Phong Thường Thanh gật gật đầu, sương mặt rốt cục cũng lộ ra một vẻ tươi cười, nói: “Nguyện nghe tường tận!”
“Đối với sự hiểu biết về Đại Thực về Hà Trung, ta có thể tự xưng là hiểu sâu sắc hơn nhiều so với Cao soái, sự thất bại của Cao soái ở Thổ Hoa La là do khinh địch, đây là lúc giao lại quyền hành hắn nói cho ta biết, trên thực tế hắn nói cũng không hoàn toàn là đúng, là do hắn không biết về Đại Thực, lúc niên thiếu ta từng du lịch phương Tây, nhất là vùng ở Árập, cảm nhận rất sâu sắc sự ảnh hưởng của tôn giáo đối với người người Đại Thực rất sâu.
Có thế nói đạo Islam chính là sinh mạng của họ, tinh thần của họ, bọn họ thủy chung cho rằng, phải đem đạo Islam trải rộng khắp thiên hạ, để cho người trong thiên hạ cũng như họ tín ngưỡng Thánh A La, đây chính là nguyên nhân sâu sắc đối với việc khuếch trương ra ngoài của họ, nhưng khu vực Hà Trung và Thiên Trúc, Thổ Hỏa La, bọn họ tín ngưỡng Hỏa giáo*, tín ngưỡng phật giáo, sự mâu thuẫn tôn giáo khiến cho bọn hắn tất nhiên sẽ mãnh liệt chống lại Đại Thực đông khuếch.”
*Hỏa giáo (Zoroastrianism) còn được gọi là Bái hỏa giáo hoặc Đạo Zarathughtra là một tôn giáo cổ của Ba Tư do nhà tiên tri Zarathughtra sáng lập cách đây hơn 1000 năm trước Công Nguyên và là một trong những tôn giáo lâu đời nhất của nhân loại, với bộ kinh chính thức là kinh Avesta (Cổ kinh Ba Tư), Đạo phát triển mạnh ở Iran khoáng thế kỉ 10 – 7 trước công nguyên, sau đó, phát triển sang nhiều nước khác ở Trung Đông, Ấn Độ và Trung Hoa.
Nói đến này, Lý Khánh An thấy Phong Thường Thanh nghe một cách hết sức chăm chú, liền có ý dừng lại một chút, Phong Thường Thanh nhất thời phát giác, vội vàng nói: “Mời sứ quân cứ nói tiếp đi.”
Lý Khánh An uống một ngụm trà, lại nói: “Cho nên từ ba mươi mấy năm trước danh tướng Khuất Ba Để của Đại Thực đông chinh tới nay, mãi cho đến những năm Thiên Bảo, các nước Túc Đặc Hà Trung luôn luôn sang đại Đường cầu cứu, cho dù Túc Đặc chư quốc bị Đại Thực thay đổi đời quốc vương này đến đời quốc vương khác, cho dù hơn một nửa số người đã đối sang thờ phụng đạo Islam, nhưng tại sao bọn họ vẫn phải sang đại Đường cầu cứu, nguyên nhân trong đó, Phong tướng quân có nghĩ qua chăng? Hoặc là Cao soái có nghĩ tới không?”
Phong Thường Thanh chậm rãi lắc đầu, bọn họ chưa từng nghĩ tới.
“Đây là bởi vì đại Đường chưa từng yêu cầu thu qua thuế má của họ, cũng chưa từng can thiệp qua nội chính quốc sự của họ, nhưng Đại Thực thì không, theo ta tình báo mà ta có được.
Hô La San tổng đốc ô Bái Đô Lạp từng bức bách An quốc đền một trăm vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ, đó tương đương với thu nhập tiền thuế trong năm năm của An quốc, Khuất Để Ba còn bắt Khang quốc một lần phải nộp hai trăm vạn tiền bạc Địch Lạp Mỗ, hơn nữa hàng năm đều có những tiền thuế má nặng nề, về phần Thạch quốc, Ninh Viễn quốc lại càng bị quét sạch cả quốc khố, sự tương phản mãnh liệt như thế, chư quốc Hà Trung làm sao có thể không khát vọng quay về với đại Đường, nhưng bởi vì rất nhiều người trong nước họ đều đổi theo đạo Islam, đối với Đại Thực đều theo một cách tự nhiên, cho nên bọn họ rất mâu thuẫn, rất do dự.
vừa thần phục với Đại Thực, lại khát vọng đại Đường đến giải cứu họ, mà chúng ta quyết không thể giống như Cao soái không trắng thì đen, mà là nên đả kích mặt thân Đại Thực của họ, lại lôi kéo mặt khát vọng thoát ly sự khống chế bởi Đại Thực của họ, cái này gọi là lôi kéo một phái, đả kích một phái, Phong tướng quân hiểu chưa?”
Phong Thường Thanh hiểu sâu sắc hơn rồi, hắn gật gật đầu thở dài: “Thật ra quốc sách của đại Đường ta chính là lôi kéo Hà Trung chư quốc đối kháng Đại Thực, vì thế còn đem công chúa Hòa Nghĩa gả cho Ninh Viễn quốc, chỉ là triều đình không ngờ thực lực của Đại Thực lại mạnh đến như vậy, lại thêm phần trọng điểm luôn luôn dùng cho việc đối phó Thổ Phồn, mới đưa đến sự thất thủ của toàn bộ khu vực Hà Trung, sách lược hai tay của sứ quân, ta rất tán đồng.”
Lý Khánh An thấy đã đến thời điểm chín mùi rồi, liền cười nói: “Thế Phong tướng quân có bằng lòng cùng ta cùng nhau, đồng lòng thực thi sách lược hai tay, đem thế lực Đại Thực đuổi ra khỏi Hà Trung một cách triệt để hay không?”
Phong Thường Thanh đã xóa trán hết ngờ vực, hắn đứng dậy khom người thi lễ với Lý Khánh An, vui vẻ nói: “Phong Thường Thanh nguyện cống hiến sức lực cho Sứ quân!”
Lý Khánh An mừng rỡ, có Phong Thường Thanh thay hắn trông coi việc hậu cần, trận chiến Toái Hiệp của hắn sẽ không còn nghi ngại ở phía sau gì nữa.
Lý Khánh An và Phong Thường Thanh hẹn nhau ngày mai cùng trở về Bắc Đình, một việc rất trục trắc cuối cùng đã giải quyết xong, trong lòng Lý Khánh An vô cùng khoan khoái, hắn thấy thời gian còn sớm, bèn dẫn theo các thân binh đi đến tửu quán Trung Nguyên năm xưa vẫn thường lui tới.
Tửu quán so với hồi xưa không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn cờ xí đó, vẫn bàn ghế đó, vẫn là tiểu nhị và chường quầy xưa, tiểu nhị thấy có một đoàn quân nhân tới đây, vô cùng hoan hỉ, gần đây sự điều động quân đội Quy Tư khiến cho việc làm ăn của họ ế ẩm đi rất nhiều, rất khó có nhiều quân nhân cùng đến như thế, hắn vội vàng đón đầu đi tới.
“Khách nhân, các ngài muốn uống… Lý hiệu úy!”
Tiểu nhị loáng cái đã nhận ra Lý Khánh An, hắn đột nhiên sực tỉnh lại, vội tát mình một bạt tai, mình thật sự ấm đầu rồi mà.
“Lý sứ quân, hoan nghênh giá lâm tiểu điếm, chưởng quầy, đến nhanh lên!”
Sự đi đến của Lý Khánh An làm cho tửu quán náo nhiệt hẳn lên, chưởng quầy và các tiểu nhị đều là chỗ quen cũ của Lý Khánh An, bọn họ xúm quanh Lý Khánh An đi lên lầu hai, đây là vị trí cũ mà bọn họ trước kia uống rượu.
Lý Khánh An để cho các binh sĩ tùy ý ngồi xuống, cười nói với chưởng quầy và tiểu nhị: “vẫn là theo quy tắc cũ trước kia, bưng các tô to rượu và thức ăn đến.”
“Lý sứ quân ngồi đợi chút, bọn ta sẽ đưa đến ngay!”
Các tiểu nhị tất tả đi chuẩn bị, rượu thịt như nước chảy đưa đến, Lý Khánh An rót một chén rượu cho mình, mùi vị quen thuộc chảy vào lòng, hắn nhớ lại năm tháng lúc xưa, Đoàn Tú Thực, Bạch Nguyên Quang, Tịch Nguyên Khánh, còn có Vụ Nương.
Lý Khánh An lại đột nhiên nghĩ đến tâm tư kỳ quái của Cao Vụ, trong lòng không khỏi trỗi dậy một nỗi nhớ nhưng dịu êm, cũng không biết cô gái đó chạy đi đâu rồi? Đã xuất giá chưa?
“Lý sứ quân!”
Bên cạnh đột nhiên có người làm gián đoạn hồi ức của hắn, hắn quay đầu lại, thấy là mấy người thương nhân Túc Đặc, ban nãy hình như thấy bọn họ uống rượu ở lầu một.
“Các ngươi có chuyện gì sao?”
Mấy người Hồ nhìn nhau, ấp a ấp úng nói: “Chúng tôi muốn mua một ít vũ khí của Đại Đường xuất cảnh, không biết có cho đi không?”
Lý Khánh An mặt trầm xuống nói: “Vũ khí là vật cấm vận, tuyệt đối không được!”
“Đợi đã!”
Lý Khánh An bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi: “Các ngươi tại sao lại muốn mua vũ khí?”
“Bẩm báo Lý tướng quân, chúng tôi vừa nhận được tin tức, khu vực An Quốc đã xảy ra phản loạn quy mô lớn, Sử Quốc và Khang Quốc cũng đã bắt đầu, giá một thanh đao giá tăng cao gấp ba lần.”
Lý Khánh An đứng phắt dậy, khởi nghĩa Thập Hiệp phái đã bắt đầu rồi!