“Thánh chủ Thiên Đình quả nhiên danh bất hư truyền”, tiếng cười âm hiểm vang lên, hư ảo mà lạnh như băng, dù là Diệp Thành cũng không tìm được nguồn phát ra âm thanh, không phải hắn không tìm được mà khi người đó nói thì cơ thể cũng đang chuyển động, thân pháp kỳ lạ khiến Diệp Thành kinh ngạc.
“Với tu vi và thân phận của ông, âm thầm ám toán như thế không sợ bị thế hệ sau chê cười à?”, Diệp Thành nhẹ giọng nói, dưới chân xuất hiện trận đồ bát quái, bao phủ cả Hạo Thiên Thi Nguyệt ở trong.
“Diệp Thành, ngươi rất thông minh”, tiếng cười u ám đó lại vang lên: “Ngươi có đủ tư cách để trở thành đối thủ của ta”.
“Đây là lời tuyên chiến à?”, giọng điệu Diệp Thành vẫn đều đều.
“Ngươi nghĩ sao?”, Thánh tử Thần Triều cười nhạt.
“Vậy vãn bối đúng là vinh hạnh”, Diệp Thành nói rồi mặc lên áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, trên người Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng được mặc thêm một lớp áo giáp Canh Khí, bởi vì Thánh tử Thần Triều quá mạnh.
“Ta không thích cuộc đối đầu không có tính thử thách”, âm thanh hư ảo của Thánh tử Thần Triều không ngừng trôi xa: “Ngày Cửu Dương, mang theo Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi tới Đông Lăng Cổ Uyên, ta chờ chiến với ngươi”.
Thánh tử Sát Thủ Thần Triều rời đi nhưng giọng nói hư ảo đó vẫn vang vọng rất lâu trong không gian.
Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, hắn yên lặng nhìn bóng đêm.
Hắn biết rõ nếu không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Thánh tử Thần Triều, bởi vì hắn còn không nắm bắt được bóng dáng của ông ta.
Hơn nữa chỉ với cú đánh vừa rồi, hắn rõ ràng cảm nhận được một sức mạnh bí ẩn từ thân pháp của Thánh tử Thần Triều, sức mạnh đó có phần tương tự như Tiên Luân Thiên Chiếu, là lĩnh vực thời không và bán thời không.
Bí thuật thân pháp lĩnh vực thời không này vượt xa Không Gian Na Di.
Năm xưa, khi Thánh tử Thần Triều ở cảnh giới Linh Hư đã suýt giết được Chung Ly ở cảnh giới Chuẩn Thiên, bây giờ ông ta đã ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, lại có bí thuật tuyệt sát và thần thông nghịch thiên, muốn đối kháng với ông ta, hắn cần Lục Đạo Tiên Luân Nhãn trợ giúp.
“Ông… Ông ta chính là Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều?”, khi Diệp Thành đang cau mày thì Hạo Thiên Thi Nguyệt đã lo lắng nắm lấy cánh tay hắn, nhìn vùng tối đó với vẻ mặt tái nhợt.