“Nhìn xem ông trời tàn nhẫn định chơi đùa chúng ta đến khi nào”, Diệp Thành hờ hững đáp.
“Chơi… Chơi đùa chúng ta?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt sững sờ, ngơ ngác không hiểu Diệp Thành đang nói gì.
“Cô về đi!”, Diệp Thành dời mắt nhưng không giải thích nhiều mà tiếp tục bước đi trên vùng đất rộng lớn.
Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ gật đầu, dù ngoài miệng đồng ý nhưng cô vẫn đi theo bước chân Diệp Thành, hắn đi nhanh thì cô đi nhanh, hắn đi chậm thì cô đi chậm, hơn nữa cả đoạn đường đều nhìn trái ngó phải, không biết là đang giả ngốc hay vốn ngốc thật.
Ôi!
Đến một lúc nào đó cô bỗng kêu lên, có lẽ là đi quá nhanh lại không phát hiện Diệp Thành đã dừng bước, vì thế cô đâm sầm vào lưng hắn.
Thân xác của Hoang Cổ Thánh Thể cứng rắn nhường nào, tuy bằng xương bằng thịt nhưng cô va vào người hắn vẫn thấy như va phải tấm thép, trán tím lên, cô không chỉ thấy xấu hổ mà còn rất đau.
“Ngươi dừng lại cũng không nói môt tiếng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt không ngừng xoa trán.
Nhưng Diệp Thành không đáp lại lời oán than của cô.
Lúc này hắn đang nheo mắt nhìn chằm chằm vùng tối phía trước, lông mày cũng nhăn lại.
Không hiểu vì sao nhìn vùng tối đó hắn lại thấy lạ thường, cảm giác đó không mang lại áp lực mạnh như Hồng Trần tạo cho hắn nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn gió nhẹ thoảng qua nhưng lại mang theo sát khí lạnh lẽo thấu xương.
Đột nhiên Diệp Thành xoay người, đưa tay ôm lấy vòng eo thon của Hạo Thiên Thi Nguyệt.
