Đã đến rồi thì vào trong ngồi chút đã”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười tiến lên trước, cô kéo tay Diệp Thành định kéo hắn vào trong linh sơn của Hạo Thiên thế gia.
Đột nhiên, Hạo Thiên thế gia vốn yên tĩnh về đêm thì vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà trở nên náo nhiệt.
Mau, mau, mời vào trong đi chứ!
Cả nhóm lão bối đang bế quan đều chạy ra ngoài, bầu không khí rộn ràng hẳn lên khiến Diệp Thành cảm thấy có phần không được tự nhiên.
Cũng chẳng thể trách hắn như vậy thì thân phận của hắn quá đặc biệt, không chỉ vì huyết mạch của hắn với Hạo Thiên thế gia mà còn vì hắn là vị Vương của Nam Sở, chỉ cần với thân phận này thôi cũng đủ khiến bọn họ không thể chậm trễ rồi.
Trong đại điện của Hạo Thiên thế gia rợp bóng người, có lớp trẻ, cũng có những lão bối, đương nhiên, là gia chủ hiện tại của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng có mặt.
Đôi mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, áy náy, cảm kích, người thanh niên trước mặt này không tiếc xả thân lao vào chỗ hiểm cứu Hạo Thiên thế gia ra khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên đến đại địa của Nam Sở.
Đương nhiên ngoài cảm kích ra thì còn có sự áy náy.
Mặc dù là lỗi lầm của Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng người của Hạo Thiên thế gia cũng có liên quan, một gia tộc lớn như vậy nợ hắn quá nhiều.
Bầu không khí trong đại điện rất gượng gạo, sự im lặng của Diệp Thành khiến ông ta không biết bắt đầu từ đâu.
Các vị lão bối, mời mọi người về cho!
Cuối cùng, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trong đại điện.
Nghe vậy, người khắp đại điện mặc dù muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nút thắt trong lòng Diệp Thành vẫn nằm ở chỗ Hạo Thiên Huyền Chấn, muốn mở nút thắt đó thì người ngoài không thể giúp được.
Trong chốc lát, đại điện thoáng hơn hẳn, đến cả Hoa Tư và phía Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng lui ra ngoài.