Cô lại một lần nữa đeo chiếc mặt nạ lên mặt, để đảm bảo an toàn cho bản thân. Suy cho cùng, tin tức Hứa Trúc Linh trở về từ cõi chết chắc chắn vẫn vô cùng bất ngờ.
Phó Minh Tước vào phòng mổ đến bây giờ vẫn chưa ra, Cố Thành Trung sợ cô không chịu đựng nổi nên đã cho người đưa cô trở lại Cố trạch.
Nhìn thấy Hứa Trúc Linh rời đi, Cố Thành Trung mới lên tiếng nói: “Sao anh ta lại có thể trở thành bộ dạng như thế này?” “Anh ta theo dõi Phó Minh Nam suốt quãng đường, nhưng không ngờ răng quân đội và Phó Minh Nam hai hổ cắn nhau, may mắn rằng anh ta vẫn có thể chạy trốn trở về, rồi trở thành bộ dạng như thế này.”
“Phó Minh Nam thì sao?”
“Em cũng không biết nữa, tất cả những điều này sẽ không được làm rõ cho đến khi anh ta tỉnh dậy. Tình hình của anh ta không mấy lạc quan và em cũng không chắc rằng liều anh ta có thể chống đỡ qua khoảng thời gian này không.”
Phó Lâm lo lắng nói, mặc dù anh ta và Phó Minh Tước không có liên hệ một thời gian rồi những anh ta vẫn ngưỡng mộ người anh lớn này.
Bọn họ đều là quân cờ trong tay Phó Minh Nam, kẻ trong tối kẻ ngoài sáng, không ai hơn ai cả.
Anh ta vẫn là con đẻ của Phó Minh Nam, mà khi còn trẻ ông ta cũng từng trải qua nỗi đau mất vợ.
Ông ta thực sự cũng là một kẻ đáng thương.
Bọn họ ngồi ở đây, trước cửa phòng phẫu thuật ngót nghét gân năm giờ đồng hồ, cho đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra.
Các bác sĩ chủ trì dẫn đầu đi ra ngoài, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hãy để bác sĩ Nguyên thông báo tình hình cho mọi người.”
Nguyên Doanh cũng kiệt sức không kém, anh ta bỏ khẩu trang ra để lộ gương mặt tái mét do làm việc quá sức.
Anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, vết thương của anh ta là vết thương chí mạng, dù lấy được viên đạn ra ngoài thì anh ta cũng không thể sống sót. Tôi đã tiêm cho anh một liều thuốc, nên vẫn còn chút hơi thở, anh ta có điều gì đó muốn nói với hai người, hai người vào đi.”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, cả hai người họ đều nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự bàng hoàng trong mắt đối phương.