Dương Khai nghe mà mơ hồ.
Nữ nhân này gọi là người cuối cùng, còn có bảo vật rồi luyện hóa thế giới này, hắn hoàn toàn không hiểu được.
Hắn muốn chống cự, nhưng bị bí thuật thần hồn của đối phương ảnh hưởng, muôn suy nghĩ cũng bất lực, đừng nói là ra tay đánh.
Nữ nhân đứng lên, duyên dáng đi tới trước mặt Dương Khai, giơ ra một ngón tay, chỉ lên trán Dương Khai.
Nháy mắt sau đó, một cỗ lực lượng thần hồn tinh thuần theo ngón tay xâm nhập vào người Dương Khai.
Cả người Dương Khai chấn động, ánh mắt trở nên vô thần, đồng thời toàn thân không ngừng rung rung như đang chịu tra tấn.
Ý thức chìm đắm, tư duy hỗn loạn, đây là phản ứng bình thường khi bị người ta quấy nhiễu thần hồn.
Cuối cùng Dương Khai hiểu được vì sao đám người Hạ Sanh khi trở về đều biến thành như thế.
Rõ ràng bọn họ đều gặp phải giống như mình hiện tại, bị thần hồn Đế Tôn tam tầng cảnh mạnh mẽ xung kích, võ giả Đạo Nguyên Cảnh làm sao giữ được bản thân? Không có hồn phi phách tán đã chứng minh bọn họ rất mạnh.
Nữ nhân này tiếp tục làm phép, đang tìm kiếm gì đó trong người Dương Khai, sắc mặt biến ảo không ngừng, còn tư duy của Dương Khai vẫn hỗn loạn, nửa mê nửa tỉnh.
Trong lúc mơ màng, liền nghe nữ nhân kia khen ngợi:
– Lực thần hồn thật là tinh thuần, quả nhiên tiểu tử không giống những người khác, chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh lại có lực lượng thần hồn mạnh như thế, nếu có thời gian, nhất định có thành tựu!
Một lát sau, nữ nhân lại cười to như nổi điên:
– Tìm được rồi, ha ha ha ha ha, quả nhiên là Ôn Thần Liên, quả nhiên là Ôn Thần Liên. Bổn cung không nhìn nhầm! Hơn nữa đã đến cảnh bảy màu, hoàn toàn có thể chịu đựng được… Ôn Tử Sam, đợi bổn cung luyện hóa thế giới này, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
Dứt lời, ánh mắt nàng xẹt qua hung ác, xoay người hóa thành ánh sáng, trực tiếp nhập vào mi tâm Dương Khai, giống như vô hình đi vào linh thể thần hồn của Dương Khai.
Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh này, sẽ cả kinh, bởi vì cách làm này thật sự nguy hiểm, hai thần hồn khác nhau căn bản không thể dung hợp dễ dàng, sơ sẩy một chút là sẽ hồn phi phách tán. Trừ khi có năng lực khống chế cực mạnh, bằng không dù có thành công, nói không chừng cũng sẽ bị tư duy của đối phương xâm nhiễm, đánh mất bản thân.
Nhưng nữ nhân này rõ ràng có năng lực khống chế rất mạnh, không cần lo Dương Khai sẽ xâm nhiễm lại thần hồn của nàng.
Nàng bắn vào trong linh thể thần hồn của Dương Khai, phóng thẳng về phía Ôn Thần Liên bảy màu, nháy mắt đáp xuống giữa hoa sen.
Lực lượng tinh thuần ở xung quanh phủ xuống, cảm dễ chịu làm nàng không nhịn được rên rỉ.
Ôn Thần Liên chính là chí bảo thiên địa tẩm bổ thần hồn, không vật nào tốt hơn nó, ngay cả trong Tinh Giới cũng là bảo vật mơ mộng cầu mong.
Sách cổ dù có ghi chép về Ôn Thần Liên, nhưng chân chính xuất hiện trên thế gian, mấy ngàn vạn năm qua cũng chỉ liêu xiêu hai ba lần.
Nếu không phải cơ duyên trùng hợp, nữ nhân này cũng không thể biết được trên người Dương Khai có được Ôn Thần Liên.
Nàng sảng khoái cười to, như đã thấy được con đường mênh mông trải trước mặt mình.
Nhưng…
Ngay khi nàng chủ động luyện hóa Ôn Thần Liên, hào quang bảy màu bùng lên, hình thành quầng sáng bảy màu.
Quầng sáng có sức mạnh không thể đột phá, đụng mạnh vào linh thể thần hồn nữ nhân này, xung kích đánh cho nàng tối sầm lại.
Sắc mặt nàng đại biến, quát lên liên tục, muốn ngăn cản Ôn Thần Liên bài xích.
Nàng còn chưa kịp ra tay, bên tai liền nghe được tiếng tiếng ông ông kỳ lạ.
Nữ nhân ngẩn ra, nhìn kỹ lại, chỉ thấy đằng trước là một đám mây trùng tụ tập từ những con sâu rất nhỏ, như đàn châu chấu bao phủ về phía nàng.
– Phệ Hồn Trùng! Sắc mặt nữ nhân đại biến, kinh hô:
– Sao lại có Phệ Hồn Trùng?
Nháy mắt sau đó, nàng chợt hiểu ra, không thể tin nổi gào thét:
– Tiểu tử ngươi nuôi Phệ Hồn Trùng trên Ôn Thần Liên? Điên, điên rồi!
Ầm ầm…
Vừa dứt lời, quầng sáu bảy màu của Ôn Thần Liên lại đánh tới, mạnh như nữ nhân này cũng không khỏi lùi bước, không thể chống đỡ, bởi vì đây là bản thân chí bảo thiên địa bài xích, là phản kích đối với khí tức lạ ngoài chủ nhân.
Hào quang trên người nữ nhân lại tối đi, nhìn thấy quầng sáng đánh tới, lại có đám mây Phệ Hồn Trùng hung dữ, nàng tức điên quát lên, buộc phải rút lui.
Trong sương phòng, ánh sáng lóe lên, nữ nhân lại hiện hình, nhưng so với vẻ thản nhiên vừa rồi, lúc này lại trở nên nhếch nhác.
Nàng còn chưa đứng vững, cảm giác lạnh lẽo ập xuống, đánh thẳng vào đầu nàng.
Ý lạnh này làm cho nàng cảm thấy một tia uy hiếp.
Nữ nhân kinh hãi, người chấn động, tuôn trao lực lượng vô hình như sóng thần, ầm ầm lan tỏa.
Hừ nặng một tiếng, Dương Khai văng ra ngoài.
Ông ông ông….
Đám mây Phệ Hồn Trùng bay ra từ trên người Dương Khai, hóa thành đám mây trùng bao phủ nàng.
Đối với Phệ Hồn Trùng, thần hồn mạnh mẽ như nữ nhân này chính là món ngon lành nhất thế gian.
Cho nên không cần Dương Khai cố ý sai khiến, đám Phệ Hồn Trùng liền như nổi điên không ngừng lao về phía nữ nhân, bao phủ nàng kín mít.
Nữ nhân này thấy vậy, không dám sơ sẩy, người chấn động phát ra tầng phòng hộ, ngăn cản Phệ Hồn Trùng tổn thương căn nguyên thần hồn của nàng.
Phệ Hồn Trùng là khắc tinh của tất cả thần hồn, cho nên dù cho nữ nhân này có tu vi mạnh mẽ, cũng không thể đánh chết, cùng lắm là áp chế, ngăn ngừa Phệ Hồn Trùng công kích.
Nhưng vậy cũng không thể lâu dài, phòng hộ quanh người nàng cũng ngưng tụ từ lực lượng thần hồn, Phệ Hồn Trùng bám lên cắn nuốt, liền khiến phòng hộ mỏng đi rất nhiều.
Nữ nhân phải liên tục vận chuyển lực lượng, duy trì tầng phòng hộ này.
Nàng quay đầu lại, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt ngừng lại trên thanh trường đao trong tay hắn, khẽ đổi sắc kinh hãi hét lên:
– Đế Bảo! Còn là Đế Bảo thần hồn!
Ý lạnh mà nàng cảm nhận được, cùng với công kích uy hiếp được tới nàng, rõ ràng là do Đế Bảo này phát ra, chỉ có bí bảo cấp bậc này mới làm được như vậy.
Nàng không khỏi cười lạnh, nhìn Dương Khai nói:
– Tiểu tử ngươi thật có bản lĩnh, không nói có nhiều bảo vật kỳ dị hỗ trợ, còn có thể cởi bỏ cấm chế ngay trước mắt bổn cung, khôi phục thực lực, làm cho bổn cung nhìn ngươi bằng ánh mắt khác.