Hắn không hỏi Dương Khai nhiều, cũng không hoài nghi Ban Thanh chết trong tay Dương Khai, bởi vì hắn cảm thấy đó là chuyện không thể.
Cũng chỉ có các cường giả Yêu tộc, mới có năng lực giết được Ban Thanh.
Nửa canh giờ sau, Chu Điển mang theo Dương Khai trở về nơi đồn trú.
Hiện tại, các cường giả Nhân tộc theo Chu Điển vào Thiên Yêu Sơn đều tụ tập ở chỗ này, Vu Mạn, Viên Khánh, thậm chí ngay cả Liêm Viêm trốn khỏi Thiên Yêu Cốc cũng ở đây, chỉ duy nhất không thấy Ban Thanh.
Bên cạnh những người này, có một đám người ũ rũ, tràn đầy bất đắc dĩ bị bắt gom lại.
Nhìn thấy Chu Điển quay về, mọi người vội lên hành lễ.
– Dẫn theo tất cả, trở về hoàng cung! Chu Điển ra lệnh, mọi người đồng thanh thưa, vừa nói cũng ném Dương Khai vào trong đám người bị bắt.
Thẩm Mục Ki thản nhiên đỡ Dương Khai, miễn cho hắn té lăn ra đất, sau đó gật đầu.
Dương Khai quét nhìn xung quanh, nhìn thấy những người chung cảnh ngộ, ánh mắt giao nhau, đều không khỏi cười khổ.
Không ai ngờ, chỉ đi vào thế giới Thần Du Kính lịch lãm một tháng, cuối cùng lại bị võ giả bản thổ bắt giữ.
Đoàn người hành động rất nhanh, Chu Điển ra lệnh, trong vòng 10 nhịp thở đã bắt đầu lên đường bay đi Thần Du Thành.
Trên đường đi, Dương Khai không dám trao đổi tình báo với mấy người khác, đành phải im lặng.
Đến lúc này, hắn vẫn không biết vì sao mấy người mình bị bắt, nghe Ban Thanh nói tới họa tinh, rốt cuộc là cái thứ gì…
Nhưng có thể nhìn ra, chuyện này liên lụy rất lớn, bằng không làm sao lại phải điều động nhiều cường giả như thế, ngay cả vương thượng đeo mặt nạ quỷ của Chu Điển cũng ra tay.
Dương Khai mơ hồ cảm thấy, hình như mình tiến vào vòng xoáy lớn, không thể thoát ra được.
……………………
Một ngày sau.
Thiên Yêu Cốc.
Dĩ Tuyền khoanh chân ngồi, vận công điều tức, trên mặt lấp lóe thần quang, rất nhiều cường giả Yêu tộc đều lo lắng nhìn sang, mỗi người bao quanh cảnh giác xung quanh.
Hôm qua đầu tiên là Dĩ Tuyền đại chiến với Chu Điển, sau đó lại chiến đấu với người mặt quỷ, tiêu hao quá lớn.
Hơn nữa bị người mặt quỷ đánh lén, còn bị Chu Điển làm bị thương, trong chiến đấu cũng bị thương nhiều lần.
Nếu không phải thực lực của người mặt quỷ còn chưa đù nghiền ép Dĩ Tuyền, chỉ sợ vị chủ nhân Thiên Yêu Sơn này đã sớm mất mạng, Thiên Yêu Cốc cũng không tồn tại nữa!
Cũng may mục đích của người mặt quỷ lần này hình như chỉ là bắt người, không phải muốn diệt trừ Thiên Yêu Cốc, cho nên đánh với Dĩ Tuyền một hồi liền chủ động rút lui. Dù thế, Dĩ Tuyền cũng bị thương, không thể khỏi hẳn trong nhất thời.
Trong khi hắn lặng lẽ điều tức, bỗng nhiên nghe Bạch Lộ quát lên:
– Kẻ nào!
Dĩ Tuyền mở mắt ra, ánh sáng bùng lên quét tới.
Chỉ thấy đằng trước, có một cụ già râu tóc bạc trắng chầm chậm bước tới, toàn thân không có dao động năng lượng, giống như người thường chưa từng tu luyện.
Không biết lão từ đâu ra, nhưng đến chỗ này liền đi thẳng về phía Dĩ Tuyền.
Các cường giả Yêu tộc tự nhiên không thể mặc kệ, lúc này Dĩ Tuyền đang trị thương quan trọng, không cho phép một chút quấy nhiễu, mặc kệ lão già này là địch hay bạn, cũng không thể cho lão đến gần.
Cho nên Bạch Lộ hô lên, người lóe lên hóa thành ánh sáng trắng xông về phía lão già.
Nhưng làm cho vị Đế Tôn nhất tầng cảnh này hoảng sợ, là rõ ràng nàng xông về phía lão già, nhưng khi hiện hình ra mới phát hiện, bản thân nàng lại không thể hiểu nổi rơi xuống đằng sau lão già này.
Vù vù vù…
Vô số cường giả Yêu tộc cùng hành động, ngăn cản bước chân lão già.
Nhưng không một ai thành công.
Tất cả cường giả xông về phía lão già này đều khựng lại trong thời gian ngắn, mắt mở to như thấy được cảnh vô cùng đáng sợ.
Bọn họ không hề thấy lão giả ra tay gì, toàn bộ đều đánh hụt.
Lão giả bước đi không nhanh, nhưng nháy mắt là lão đã đến trước mặt Dĩ Tuyền, cúi đầu nhìn hắn.
– Ngươi… Dĩ Tuyền nhíu mày, nghiêm nghị quan sát người này, toát ra vẻ khó hiểu, nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn lóe sáng, nhớ ra được, kinh hãi hô:
– Ngài là…
Lão giả giơ tay lên, ngăn lời Dĩ Tuyền, sau đó đặt bàn tay khô héo lên đầu vai Dĩ Tuyền.
Một cỗ năng lượng tinh thuần, từ từ rót vào thân thể hắn.
Hạng người mạnh mẽ như Dĩ Tuyền, cũng không khỏi toát ra thần sắc thoải mái, rõ ràng là được năng lượng tưới vào, thương thế được hóa giài.
Sau một lát, lão giả thu tay lại.
Dĩ Tuyền kinh hãi phát hiện thương thế của mình đã tốt hơn quá nửa, còn lại thì chỉ cần thời gian tích lũy là có thể điều dưỡng khỏi hẳn, sẽ không sót lại tai họa ngầm gì.
Hắn đứng lên, nghiêm nghị kính nể chắp tay với lão giả:
– Vãn bối Dĩ Tuyền, cảm tạ đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ!
Vừa nghe vậy, trong ngoài Thiên Yêu Cốc liền lặng ngắt.
Vô số cường giả Yêu tộc kinh hãi nhìn về phía Dĩ Tuyền, đều không tin nổi mình đã nghe gì.
Trên thế giới này, Dĩ Tuyền gần như là lợi hại nhất, cũng là một trong những người có bối phận cao nhất, nhưng ở trước lão giả Nhân tộc này, vẫn phải xưng là vãn bối.
Lão giả này có bối phận gì? Lại là ai?
Các Yêu tộc trợn mắt há mồm.
– Nếu ngươi nhận ra lão phu, vậy nên biết vì sao lão phu đến đây. Cuối cùng lão giả lên tiếng, nghiêm mặt nhìn Dĩ Tuyền hỏi:
– Đồ đâu rồi?
Dĩ Tuyền xấu hổ, đáp:
– Bị lấy đi rồi!
Lão giả nhướng mày:
– Bị ai lấy đi, lấy đi đâu?
– Thần Du Quốc, hoàng cung!
Lão giả gật đầu, nói:
– Xem ra, vẫn đến trễ một bước, cũng được, lão phu đi một chuyến nữa vậy!
Dứt lời, thân hình của lão chợt mờ đi, nhạt dần, không quá 3 nhịp thở đã biến mất.
Dĩ Tuyền đứng đó, thần sắc kính sợ lại hướng tới, nhưng rất nhanh, hắn không khỏi cười to, tiếng cười vang rền như sấm truyền khắp Thiên Yêu Cốc, làm vô số Yêu tộc nhìn sang.