Ọe! Nói xong lão tử cũng muốn ói.
Minh Thù cũng kinh hãi nổi da gà đầy người, đầu óc người này bị cửa kẹp rồi sao?
Sao mục tiêu giá trị thù hận mà trẫm muốn kéo đều muốn… Làm cho trẫm thích hắn chứ?
“Không nhìn ra sư huynh có khẩu vị nặng đến vậy.”
Khẩu vị nặng sao?
Ban đầu Nhạn Dẫn còn chưa phản ứng, ánh mắt dò xét một vòng ở trên người nàng xong mới phản ứng được.
Cử chỉ của nàng, phương thức nói chuyện của nàng đều không giống trẻ con bình thường.
“Khụ… Sư muội, ta tới tặng đồ cho ngươi.”
Nhạn Dẫn nói sang chuyện khác.
Tay hắn vừa lật, bình ngọc liền xuất hiện: “Đan dược tháng này.”
Minh Thù nhìn chằm chằm bình ngọc: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
“Mỗi tháng sẽ phát đan dược, trước đây Linh Kiếm Phong phong bế cho nên không có của Linh Kiếm Phong.”
Nhạn Dẫn nói tự nhiên: “Ta tự mình đưa đến cho sư muội, sư muội có cảm động không?”
Minh Thù bắt chéo chân, rung đùi: “Ngươi đi chết đi, ta sẽ càng cảm động.”
Trong lòng Nhạn Dẫn sắp bùng nổ. Dựa vào cái gì muốn lão tử đi chết chứ? Lão tử sẽ không đi!
Nhạn Dẫn tỉnh táo một chút, nở nụ cười: “Sư muội, muốn biết tại sao Huyền gia lại bị diệt tộc không?”
Huyền gia sao? Gia tộc của nguyên chủ.
Minh Thù nhướng mày: “Ngươi diệt à?”
“Dĩ nhiên không phải.”
Mấy chữ này, Nhạn Dẫn cảm giác mình rít từ trong kẽ răng: “Sư muội muốn biết sao?”
“Cũng không muốn.”
Ta khinh! Người này không làm theo kịch bản sao? Bình tĩnh đã.
Nhạn Dẫn hít sâu vài hơi mới có thể tiếp tục: “Ngươi lên núi chẳng lẽ không phải vì báo thù cho nhà ngươi sao?”
“Trước kia thì đúng…”
Minh Thù dừng một chút: “Bây giờ thì không.”
“Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?”
Đôi mắt Minh Thù hơi lóe sáng: “Ăn món ăn đặc sản của Ẩn Tông.”
Lật bàn, đề tài này không có cách nào tiếp tục được!
Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, béo chết ngươi đi!
“Nếu sư muội không muốn biết, vậy thì bỏ đi.”
Nhạn Dẫn đặt bình ngọc bên cạnh: “Nếu sư muội muốn biết, lúc nào cũng có thể tới tìm ta, ta rất vui lòng nói cho sư muội.”
Không đợi Minh Thù nói, Nhạn Dẫn liền biến mất tránh cho mình lại bị đánh.
Minh Thù nhảy lên mặt đất, đi đến cầm lấy bình ngọc.
“Tẩy linh đan.”
Chơi mạnh tay vậy? Nhưng đừng nghĩ chỉ dựa vào thứ này là đã có thể mua chuộc trẫm, đừng có mơ.
Đồ ăn vặt của trẫm đâu?
Minh Thù ra ngoài, phát hiện Lâm Cẩn và hắn đều không thấy đâu, đến tối Lâm Cẩn mới hổn hển bò lên, mặt buồn rầu.
“Rốt cuộc ta đã đắc tội Nhạn Dẫn sư tôn ở chỗ nào? Hắn lại ném ta dưới chân núi, còn nhốt ta mấy canh giờ nữa.”
“Ta nghe nói Vân Dao sắp đạt trúc cơ, phong chủ Xích Hỏa Phong xin trúc cơ đan dược ở Ly Hồn Phong.”
Lâm Cẩn nhìn Minh Thù nói sang chuyện khác.
“Nhanh như vậy sao?”
“Không nhanh, nàng ta là thiên linh căn, ta nghe nói khi thiên linh căn bước vào con đường tu tiên, ngắn nhất là một năm đã có thể lên trúc cơ. Lúc này nàng ta mới gần nửa năm, đang chuẩn bị, đoán chừng còn một khoảng thời gian nữa, không nhanh.”
“Ừ.”
Lâm Cẩn tiến gần tới Minh Thù: “Sư tôn, ngươi thật sự không định lên trúc cơ sao?”
“Sẽ bị đánh, không muốn.” Minh Thù lắc đầu.
Khóe miệng Lâm Cẩn giật một cái: “Bởi vì bị sét đánh, ngươi mới không lên trúc cơ sao?”
“Nếu không thì sao?”
Ánh mắt Minh Thù tối sầm lại, ý cười bên trong đều giấu đi.
Thú nhỏ không biết ở đâu chui ra, dùng móng vuốt cào cào tay Minh Thù.
“Con sen, mau cho ta ăn một miếng, ta sắp chết đói rồi.”
Minh Thù liếc mắt, cầm tay hất nó qua một bên: “Rảnh quá thì tu luyện đi đừng có cả ngày chỉ biết ăn thôi, bây giờ vẫn không thể nói chuyện, có biết rất mất thể diện hay không?”
Thú nhỏ rầm rì hai tiếng, thái độ rất không vui nhìn nàng.
Lâm Cẩn quay đầu lại: “Ngươi nói với ta sao?”
Lâm Cẩn thoáng nhìn qua con vật bảy màu trong tay Minh Thù, liền biết không phải nàng đang nói chuyện với mình.