Chỉ thấy vò rượu sau khi bay đến mái hiên một tòa nhà liền vỡ vụn, rượu, dầu trơn bên trong bắn ra xung quanh bén lửa, bắt đầu thiêu đốt, rất nhanh đã biến mái hiên gỗ thành một vùng lửa.
Từng âm thanh hỗn loạn vang lên: tiếng bước chân dồn dập, tiếng la sợ hãi, tiếng hò hét cứu hỏa …
Vân Thiên Hà cùng với Tinh Diệu, Thu Liên, Thu Phi, mấy người cũng đồng thời mượn cơ hội này chiếu theo hướng gió ném mấy vò rượu còn lại vào bên trong.
Sau khi phóng hỏa Vân Thiên Hà cảm ứng được xung quanh có dân chúng đang lao về phía này trong đó còn có vài tên hắc sát chiến sĩ liền huýt vang một tiếng báo hiệu rồi hét lên:
– Rút lui.
Năm người nhanh chóng lao về phía thành bắc.
Lúc này toàn bộ phòng ốc Giang gia đã bị bén lửa triệt để, sức lửa lan tràn rất nhanh mang theo hơi nóng hừng hực, ánh lửa bốc lên tận trời.
Cổng lớn Giang gia bây giờ đã trở thành một biển lửa ngăn cản người vào cứu hỏa.
Mấy chục cỗ xe đều bắt lửa cháy hừng hực không còn khả năng dập tắt, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ Giang Nam quận.
Tất cả bách tính trong thành đều nhìn thấy ánh lửa, cũng không dám chậm trễ sợ lửa liên lụy đến gia đình mình vội vàng cầm lấy xô, chậu, xong nồi … tất cả những thứ nào có khả năng đựng được nước chạy đến cứu hỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhóm đầu tiên lao đến dập lửa chính là hạ nhân trong Giang phủ, bọn họ dội nước lên đám cháy thì thấy không những không dập được lửa mà còn làm lửa bốc lên, thế lửa theo dòng nước cũng lan tràn ra khắp xung quanh, càng cố gắng dội nước thì thế lửa lại càng to càng mãnh liệt.
Thấy tình cảnh này, đại đa số người bắt đầu sợ loạn cả lên.
Giang Thụ Đức mang theo vài tên Hắc Sát chiến sĩ đuổi tới cửa phủ thì thấy đám cháy đã bốc hừng hực thiêu đốt mấy chục xe không còn có khả năng dập lửa. Hắn sợ hãi đến mức hồn siêu phách lạc, sau đó tức giận đến hộc máu, ánh mắt đã toàn là tia máu đỏ tươi, con mắt muốn nứt ra hét lớn:
– Chạy nhanh đi cứu hỏa, bằng mọi cách phải đưa toàn bộ dân chúng trong thành đến cứu hỏa, cố gắng hết sức cứu lấy vật tư, sau này đều có thưởng.
Hắn mừa mới rống lên thì có một tên người hầu từ trong nhà lao ra, chạy đến trước mặt hắn, thanh âm run rẩy, cả người run cầm cập sợ hãi lắp bắp nói:
– Lão … lão … gia … gia … cả … tòa … tòa … nhà … nhà … nhà … cũng … đã …đã … bốc cháy … thế lửa rất … lớn … lớn … làm sao … bây giờ …giờ?
– Ngươi nói cái gì?
Giang Thụ Đức vừa nghe, lúc này lại còn thêm cả phủ trạch cũng đều bị thiêu đốt liền nộ hỏa công tâm phun ra mộ búng máu quát lên:
– Tại sao lại có thể như vậy, rốt cuộc là kẻ nào muốn hãm hại Giang gia ta. Phủ đệ này chính là cơ nghiệp tổ tiên Giang gia lưu lại còn có bài vị của tổ tiên, nếu tất cả bị thiêu hủy ta làm sao còn mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông Giang gia? Làm sao có thể? Làm sao?
Đúng lúc này, một vị hắc sát chiến sĩ vội vàng báo cáo:
– Lão gia, phát hiện có vài bóng người khả nghi đang chạy trốn về phía thành Bắc, thuộc hạ hoài nghi mấy kẻ đó chính là thủ phạm phóng hỏa.
– Lập tức đuổi theo cho ta, bất kể trả giá thế nào cũng phải giết sạch toàn bộ.
Giang Thụ Đức điên cuồng hét lên một tiếng sau đó liền dẫn người chạy như điên về phía thành Bắc.
Vân Thiên Hà và bốn người Tinh Mông sau khi phóng hỏa liền nhanh chóng chạy trốn. Trên đường thỉnh thoảng hắn lại ngoái đầu nhìn lại biển lửa đang ngày càng lan ra phía sau, nhìn thấy cả Giang gia bị vây trong lửa đỏ hắn có một cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có.
Đốt, đốt mạnh nữa lên cho ta, đốt sạch tất cả mọi thứ, đốt không để lại thứ gì.
Tinh Mông chạy phía trước tốc độ giống như quỷ mị. Ngay lúc đặt chân lên một nóc nhà, Thu Phi đi phía sau đột nhiên hét lên:
– Nơi này có động mọi người cẩn thận.
– Chuyển hướng.
Vân Thiên Hà cũng cảm ứng được từ trong trạch viện có người đang lao đến, vội vàng quát lên vòng qua tòa nhà kia lao nhanh về phía trước.
Nhưng đúng lúc này từ trong trạch viện đột nhiên truyền đến một tiếng quát:
– Tiểu tặc chạy đâu.
Ngay sau đó chỉ thấy cửa chính trạch phủ bị phá vỡ, một trung niên nhân dẫn theo hai người một hán tử và một phụ nhân lao đến, ngoài ra còn có hai gã thiếu niên cũng từ phía sau vọt ra chặn ngay trước đầu mấy người Vân Thiên Hà.
– Là các ngươi phóng hỏa đúng không, các ngươi là ai?
Sắc mặt vị trung niên nhân âm trầm gắt gao trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà.
Lúc trước khi bên ngoài truyền đến động tĩnh thì hắn lập tức lao ra ngoài, nhìn thấy Giang gia gặp hỏa hoạn liền định chạy đi cứu hỏa nhưng nghĩ lại thế lửa lớn như vậy lại thêm gió to dù có đi cứu hỏa cũng không làm nên trò trống gì, còn không bằng ẩn náu chỗ này truy bắt hung thủ phóng hỏa. Mặc dù hắn chỉ là con rể Giang gia nhưng vẫn ý thức tận lực.
Vân Thiên Hà thấy mấy tên lao đến chặn trước mặt là người trong Giang gia thì cười lạnh một tiếng nói:
– Là chúng ta thì sao? Các ngươi dám chặn chúng ta thì chỉ có một con đường chết.
Nói xong Vân Thiên Hà lạnh giọng ra lệnh:
– Nhanh chóng rút lui, kẻ nào cản đường giết không tha.
Đám người Tinh Mông đứng phía sau nghe vậy liền tiếp tục lao nhanh về phía thành bắc.
– Chạy đâu, xem quyền.
Đúng lúc này vị trung y nhân kia vọt lên một bước tung ra một chiêu thái sơn áp đỉnh oanh kích về phía Vân Thiên Hà, muốn bức hắn phải hạ xuống.
Vân Thiên Hà đảo mắt liếc nhìn thế công của trung niên nhân, thấy kình khí hắn tỏa ra liền nở nụ cười lạnh, tay nắm chặt nhất thời xương cốt toàn thân vang lên tiếng lách cách. Một cỗ tinh viêm kình khí liền bộc phát mang theo tính hủy diệt cùng với khí thế mạnh mẽ điên cuồng tràn ra.