“…”
Đại quản gia ngẩn người ra hồi lâu, sau đó mới nhanh chóng cho người đi chuẩn bị phần cơm khác cho cô. Khi ông ta quay người, Hạ Kỳ Như chợt nói.
“Ông không phát hiện ra đại thiếu gia nhà mình đã mất tích rồi à?”
Đại quản gia vừa nghe xong liền giật mình quay lại nhìn cô, sau đó lại cho người lên kiểm tra phòng ngủ của cô, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cũng không nhịn được mà buột miệng nói
“Hạ tiểu thư, đại thiếu gia không phải trò đùa của cô đâu. Rốt cuộc cô đưa cậu ấy đi đâu rồi?”
“Tôi không biết, cậu ta có tay chân đầy đủ cũng đâu có bị khuyết tật gì đâu, nếu cậu ta muốn chạy tôi cũng đâu ngăn được. Ngược lại là ông đấy, trông kiểu gì mà người chạy từ đời nào rồi cũng không biết.”
Hạ Kỳ Như ung dung nói như chuyện không liên quan đến mình, đại quản gia tức đến vẻ mặt méo mó.
Là bọn họ đưa cô về để cô trông chừng cậu ta có được không hả? Cô để mất người còn cắn ngược lại bọn họ à?
“Ông nhìn tôi như vậy làm gì? Ông làm tôi sợ đấy.”
Giọng nói của Hạ Kỳ Như làm đại quản gia thoáng chột dạ, vô thức cúi xuống nhìn tay mình. Khi thấy màu sắc trên da vẫn bình thường liền thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa khôi phục dáng vẻ bình thường.
“Không có gì, tôi sẽ cho người tìm cậu ấy ngay.”
Ông nói xong liền đi ra ngoài, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân người này không đắc tội được, dù tức đến mấy cũng phải nuốt xuống, ông thà nghẹn chết vì tức còn hơn chết vì bị cô đánh.
“Mấy người chuẩn bị phần cơm khác cho Hạ tiểu thư, đến khi nào cô ấy vừa ý mới thôi, số người còn lại theo ta ra ngoài tìm đại thiếu gia.”
“Vâng.”
Người làm nghe lệnh liền bắt đầu tản ra, chỉ để lại một người trông coi Hạ Kỳ Như. Sau khi làm cơm xong lại tiếp tục đưa lên bàn ăn, nhưng cô không hề động đũa mà nhìn mấy người hầu đang nhìn mình chằm kia búng tay một cái.
Tách.
Sau âm thanh này, tất cả những người xung quanh liền ngã gục xuống. Tiểu Hắc còn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã đứng dậy đi ra ngoài, nó có chút khó hiểu nhìn cô.
“Tiểu chủ nhân, cô đi đâu vậy? Lẽ nào Nguyên Khôi thật sự mất tích rồi?”
“Đúng vậy, biết đâu lúc này cậu ta đang trở thành mồi ngon cho bọn ác quỷ rồi cũng nên, dù sao linh hồn cậu ta là đồ đại bổ, không khác thịt Đường Tăng mấy đâu.”
Hạ Kỳ Như nói như thật, sau khi nói xong cũng lập tức đi ra ngoài biệt thự làm Tiểu Hắc hoảng loạn không thôi. Ban nãy nghe tiểu chủ nhân nói vậy nó còn tưởng cô nói đùa muốn doạ quản gia chơi chơi, không ngờ lại là thật.
Nhưng nó chưa kịp hốt hoảng, cô đã nhanh chóng đính chính trở lại.
“Ta đùa đấy, ban nãy đang ở địa bàn của cô ta nên muốn lừa cô ta ra gặp mặt sớm một chút.”
Cô ở lâu như vậy sớm đã chơi chán thế giới này rồi.
Tiểu Hắc ở phía đối diện coi như đã quen nên không bất ngờ nữa, chí ít lần này cô còn giải thích chứ không im ỉm rồi bất ngờ quay xe như mấy lần trước.
Cơ mà “cô ta” trong lời tiểu chủ nhân nói là ai vậy?
“Tiểu chủ nhân, cô đang đợi Hạ Kỳ Như giả đến sao?”
“Không hẳn, người nào đến trước thì ta đón trước.”
Khách ở thế giới này nhiều lắm, nếu mà đến một lượt luôn thì càng tốt.
Hạ Kỳ Như nói xong liền nhìn cơn lốc xoáy màu đen đang bao phủ căn biệt thự ở trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh như đang ngồi ngắm cảnh.
Sự bình tĩnh của cô khiến chủ nhân của căn biệt thự nảy sinh nghi hoặc, cũng có chút sốt ruột, nhưng nó không xuất hiện ngay mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Nó sợ nếu bản thân quá hấp tấp sẽ rơi vào bẫy của cô ngay tức khắc.
Tuy nói năng lực của cô đã bị phong ấn lại một nửa, nhưng chỉ với một nửa còn lại này cô vẫn thừa sức xơi tái nó khi bên cạnh cô còn có trợ thủ đắc lực là Tiểu Hắc.
Hạ Kỳ Như giả tính toán hồi lâu, cuối cùng vẫn kiên nhẫn thực hiện theo kế hoạch ban đầu của mình.
Cô ta ẩn mình lâu như vậy, tuyệt đối không thể chỉ vì một sai sót nhất thời mà bỏ mạng được.