“Tôi có cần phải cám ơn cậu không?” Giọng Trì Viễn Đoan có chút nguy hiểm.
Ngô Sở Úy nuốt nước bọt, trộm liếc nhìn Trì Viễn Đoan, hơn nữa ngày mới nói ra ba chữ.
“Không có gì.”
Trì Viễn Đoan trong nháy mắt nổi giận.
“Ta thấy cậu chính là nói xàm.”
Xốc cổ áo Ngô Sở Úy lên, quay cái mông ngang lưng cho ăn một đá. Cả đời ông này chưa từng đánh ai, Trì Sính lúc nhỏ nghịch ngợm như vậy, ông đều tìm cách giảng giải đạo lý. Nhưng giảng đạo lý với Ngô Sở Úy vô dụng! Não của cậu so với người khác chỉ bằng quả chanh, từng câu đều khiêu chiến giới hạn chịu đựng của Trì Viễn Đoan.
Ngô Sở Úy bị đánh đến kêu gào, nhưng cái đánh này của Trì Viễn Đoan cùng với hôm đó bị hai tên to con đánh hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Hai người kia đánh cho Ngô Sở Úy muốn khóc, Trì Viễn Đoan đánh cho Ngô Sở Úy muốn cười.
“A a… chú à, chú hãy nghe con nói… A a… Con còn một việc muốn xin lỗi chú! Chú đánh luôn một lần đi… Thật ra là con chủ động quyến rũ Trì Sính trước.”
Vừa dứt lời, cả phòng rơi vào im lặng.
Chốc lát sau, truyền ra tiếng Ngô Sở Úy kêu gào.
Đánh mệt rồi, Trì Viễn Đoan nghiêm mặt nói với Ngô Sở Úy: “Đi qua kia phạt đứng!”
Ngô Sở Úy khấp khễnh đi tới góc tường, lưng hướng về phía Trì Viễn Đoan đứng chịu phạt.
Trì Sính lo lắng quả là dư thừa, Ngô Sở Úy đúng là chịu uất ức, nhưng trái tim kia rất cứng rắn, máy nghiền đá đóng cũng bất động. Bị phạt đứng quay tường, đứng rất vui, nhe cả răng ra.(Con dâu bố chồng)
Hơn một giờ sau, Ngô Sở Úy bắt đầu mệt.
Chốc chốc lại đập đầu vô tường. Trì Viễn Đoan vốn không ngủ được, cách một lúc lại truyền đến một tiếng bụp, ông có thể không điên sao?
Quay đầu nhìn Ngô Sở Úy, trong lòng có chút không nhẫn tâm. ( con dâu xinh đẹp thì làm sao mà nỡ.)
Trì Viễn Đoan từ miệng người khác biết được quan hệ giữa Trì Sính và Ngô Sở Úy, lần đầu thấy Ngô Sở Úy, còn có chút không thể tin. Bởi vì ông rất chú trọng tướng mạo, ông thấy mặt Ngô Sở Úy hiện lành, trong lòng cũng không xấu xa. Mặc dù tiếp xúc với cậu ba ngày, tức giận không ít, nhưng vẫn không có ác cảm.
Cậu và Uông Thạc không giống nhau, Uông Thạc coi như là con nhà giàu, Trì Viễn Đoan đối với cậu ta thiếu một chút khoan dung. Nhưng Ngô Sở Úy là con nhà bình dân, cha mẹ đều mất, không có anh em, cô độc một mình. (Chuẩn bố chồng rồi…)
Xuất phát từ thiên vị với kẻ yếu, Trì Viễn Đoan tự nhiên đem mọi trách nhiệm đổ lên người Trì Sính. Hơn nữa những việc xấu trước đây của Trì Sính, đã khắc sâu trong đầu óc Trì Viễn Đoan nên không muốn trách móc nặng nề gì Ngô Sở Úy.
Bởi vì không có Ngô Sở Úy, có thể cũng sẽ đổi thành “Ngô Sở Cụ”, “Vưu Sở Úy”, nguồn gốc mâu thuẫn là thằng con không an phận kia, không liên quan đến người ngoài.
Nghĩ vậy, Trì Viễn Đoan thở dài, vẫy tay gọi Ngô Sở Úy.
“Cậu qua đây.”
Ngô Sở Úy giật mình một cái, quay đầu nhìn về phía Trì Viễn Đoan.
“Chú gọi con à?”
Trì Viễn Đoan trầm mặt ừ một tiếng.
Ngô Sở Úy lộ ra dáng cười thoải mái, ngoan ngoãn trở lại trên giường, lúc này không lộn xộn, nằm trên đó ngủ.
Cậu thật không biết xấu hổ… Trì Viễn Đoan hừ lạnh một tiếng, kêu cậu đi qua thì cậu đi qua, một chút giác ngộ cũng không có.
Đang nghĩ ngợi, Ngô Sở Úy bên kia cũng bắt đầu nói mớ.
“Ư… Lạnh như trong tủ đông cao cấp ấy…”
Trì Viễn Đoan, “…”
Bốn năm giờ, Trì Viễn Đoan mới có chút buồn ngủ. Lúc này Ngô Sở Úy đã ngủ say, lại bắt đầu vô ý thức lăn qua lăn lại, duỗi tay duỗi chân, dùng răng cắn ngón tay.
Cuối cùng xoay người, trực tiếp ôm lấy Trì Viễn Đoan, một chân quàng qua người ông, cánh tay khoát lên ngực, hơi nóng trong mũi từng đợt phả lên cổ Trì Viễn Đoan.
Những phúc lợi này của con trai toàn bộ để bố già chiếm lấy.(Ha ha)
Ánh mắt Trì Viễn Đoan liếc Ngô Sở Úy.
Biết vậy để cậu đứng phạt đứng cho rồi, để giờ đỡ phải muốn đạp cũng không thể động chân.
…
Quả là thầy trò liền tâm không sai, Ngô Sở Úy sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ sững sờ, trong đầu linh quang lóe lên.
Nếu mình có thể dùng đồng hồ đưa tình, sao không thể dùng đồng hồ đeo tay truyền ám hiệu chứ?
Đúng vậy!
Mình sao giờ mới nghĩ tới chứ?
Ngô Sở Úy một mình ở trong phòng loay hoay, mình phải nói sao để anh ta biết mình ở chỗ này đây? Phải dùng số nào để diễn đạt đây? Nhíu chặt mày nỗ lực suy nghĩ.
Có rồi!
Trì Sính còn đang ở chỗ Quách Thành Vũ nhăn mày nghĩ cách, đột nhiên kim đồng hồ đeo tay lại bắt đầu chuyển động.
Cúi đầu nhìn, hai giờ mười lăm.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Ngô Sở Úy lại chỉnh sang thời gian khác — hai giờ rưỡi.
Rất nhanh, kim đồng hồ lại bắt đầu chuyển động.
Lần này là một giờ hai mươi.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy chỉnh thành mười giờ.
Trì Sính như lọt vào trong sương mù, nhìn hồi lâu cũng không hiểu được có ý gì.
Ngô Sở Úy bên này vô cùng lo lắng chờ đợi, chờ thật lâu đều không được đáp lại.
Chẳng lẽ nhìn không rõ?
Vì vậy, Ngô Sở Úy lại chỉnh mấy thời điểm này theo trình vừa rồi một lần.
Trì Sính lần này nhớ kỹ thời gian Ngô Sở Úy chỉnh ra, dự định một chút sẽ chuyên tâm phá giải.
Nhưng Ngô Sở Úy sốt ruột, cậu cho rằng Trì Sính vẫn không phát hiện, Vì vậy một lần lại một lần điều chỉnh kim đồng hồ xoay khắp nơi, lặp lại chữ số vừa rồi. Đến khi Trì Sính chỉnh thành không giờ, ám chỉ cậu “dừng lại”, Ngô Sở Úy mới ngừng chỉnh đồng hồ.
Một lát sau, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện ám hiệu này của cậu rất phức tạp, thật ra chỉ cần hai thời điểm là đủ rồi.
Vì vậy, cậu lại liên tục chỉnh thành tám giờ ba lần.
“Không, không, không.”
Trì Sính cũng đem ba chữ “Bát” nhớ kỹ.
Sau đó, Ngô Sở Úy lại chình ra hai thời điểm: Năm giờ mười phút không giây và tám giờ.
“5208, tôi ở nhà anh…” Ngô Sở Úy cố tự lẩm nhẩm, “Cái này đơn giản dễ hiểu hơn.”
Vì vậy không làm gì thêm, buông tay, kích động hồi hộp