Cảnh tượng ghi chép trong trận bàn không rõ ràng, hiển nhiên là khoảng cách quá xa, nó chỉ hiện ra phân nửa gương mặt nam tử kia, hắn vung vẩy trường thương sinh ra một đạo lưu quang, bởi vì tốc độ quá nhanh, căn bản là nhìn không rõ ràng.
Loại ảnh niệm trận pháp này có thể thu được trình độ cực hạn.
Chân dung nam tử này Tiểu Ma Tiên nhìn chằm chằm vào, Mục Thiên Vũ cũng thần sắc ngây ngốc, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, một khắc này nàng nội tâm co rúm lại, nàng cảm thấy có cái gì đó cực kỳ trọng yếu với tính mạng của mình.
Thần thái, khí thế kia, tư thế vung vẩy trường thương màu đen, tất cả giống như lạc ấn vĩnh hằng in trong tâm trí của nàng, mặc dù thời gian đã lâu trôi qua, mặc dù bộ dáng của hắn phát sinh cải biến, nhưng mà rất nhiều thứ đã in sâu vào trong nội tâm, không cách nào cải biến được.
Tiểu Ma Tiên Mục Thiên Vũ liếc nhau, kỳ thật các nàng không thể xác định được, nhưng mà loại kinh nghiệm này là liên hệ chung giường chung gối, cũng trải qua sinh tử hoạn nạn sinh ra liên hệ từ tâm với tâm, vốn nói đúng là không rõ ràng, đây là một loại trực giác tới từ sâu trong tâm linh.
Nhưng mà trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, trong nhớ mong mãnh liệt, trực giác lại làm cho Tiểu Ma Tiên cùng Mục Thiên Vũ kích động không hiểu!
– Đi gọi Tần di của ngươi tới.
Giọng của Tiểu Ma Tiên run rẩy, Lâm Hoang sững sờ một chút, gật đầu xác nhận.
Sau một lát Tần Hạnh Hiên xuất hiện trong phòng Tiểu Ma Tiên, cùng nhau đi tới còn có muội muội Lâm Minh, Lâm Hiểu Cáp.
– Như thế nào?
Tần Hạnh Hiên cùng Lâm Hiểu Cáp lần đầu tiên nhìn thấy khối chiến tranh trận bàn này còn có hình ảnh trên trận pháp, nhìn thấy nam tử áo đen tay cầm trường thương, trong hai mắt mang theo thần thái không biết nên làm thế nào. – Hắn là. . .
Tần Hạnh Hiên nhẹ nhàng che miệng lại.
– Nên nói sau đi!
Tiểu Ma Tiên hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, rồi sau đó nàng nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt cổ áo, trên cổ áo xuất hiện vòng cổ.
Vòng cổ này chính là Thiên Lý Liên Tâm!
Thiên Lý Liên Tâm còn có thể sử dụng một lần, trong đó ghi chép ấn ký linh hồn của Lâm Minh, chỉ cần Tiểu Ma Tiên phát động Thiên Lý Liên Tâm thì nó có thể tìm kiếm Lâm Minh, bọn họ chỉ cần nó xác định Lâm Minh chết hay không.
Nhìn thấy Thiên Lý Liên Tâm, Mục Thiên Vũ cũng ngừng thở, nàng rất sợ tất cả chỉ là ảo giác.
Các nàng chỉ có một cơ hội, nàng không muốn hy vọng tan vỡ, chết cũng không muốn.
Nhìn thấy Thiên Lý Liên Tâm, Lâm Hoang bờ môi khô khốc, đương nhiên hắn biết rõ tác dụng của Thiên Lý Liên Tâm, những năm này, mẫu thân xem nó như chí bảo, lại liên tưởng tới phản ứng của mẫu thân và các nàng, sẽ không phải là…
Ý thức được một khả năng không thể tưởng tượng, tim Lâm Hoang đập rộn lên.
Cũng phản ứng, cũng thể hiện trên người Tần Hạnh Hiên cùng Lâm Hiểu Cáp.
Mà thời điểm này ngón tay Tiểu Ma Tiên run rẩy đặt lên mặt đá màu đen của Thiên Lý Liên Tâm, động tác của nàng rất chậm, sợ hãi tất cả biến thành không.
Tiểu Ma Tiên rót năng lượng của mình vào trong Thiên Lý Liên Tâm.
Ánh sáng gian phòng lập lòe, ánh sáng có chút lờ mờ, trong hoàn cảnh đó, Thiên Lý Liên Tâm lóe sáng hào quang âm u.
Thiên Lý Liên Tâm ghi chép ấn ký tinh thần của Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh, cũng chỉ có Tiểu Ma Tiên có thể phát động Thiên Lý Liên Tâm.
Lúc này tim Tiểu Ma Tiên đặt trên cổ họng, nàng sợ hãi, sợ hãi hết thảy đều là ảo giác, sợ hãi trận pháp trong Thiên Lý Liên Tâm đột nhiên sụp đổ, sợ hãi tất cả biến cố.
Khi rót năng lượng vào, hào quang Thiên Lý Liên Tâm lúc sáng lúc tối, tác động lên tâm tình của mọi người, cuối cùng tim cũng yên lặng lại.
Tim mọi người treo ở giữa không trung, thời điểm gần như tuyệt vọng, vòng sáng trên cổ sáng lên, chậm rãi giống như lão già sáu bảy ngàn tuổi, bên trong có một giọng nói mơ hồ như xa xưa.
Có lẽ bởi vì thời gian cách xa nhau quá lâu, trận pháp của Thiên Lý Liên Tâm đã bị tàn phá quá nhiều, nó thậm chí khó có thể truyền ra âm thanh nguyên vẹn, chỉ có một chút âm tiết mơ hồ.
Nhưng mặc dù nó mơ hồ nhưng gõ vang tâm tình của mọi người.
Nghe được giọng nói khắc cốt ghi tâm, chỉ xuất hiện giọng này Tiểu Ma Tiên cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi mà ra.
– Lâm Minh!
Thân thể Mục Thiên Vũ xụi lơ nằm trên bàn đá đen.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào Thiên Lý Liên Tâm, tâm thần run rẩy, giọng nói này vang vọng trong nội tâm của nàng, hắn vẫn còn sống!