– Tuy thực lực của ngươi vượt xa ta dự đoán nhưng ngươi vẫn phải chết.
Trên không trung xuất hiện hào quang màu vàng bao phủ Độc Cô Ngạn Quân vào trong, trong nháy mắt khí huyết của hắn được bổ sung, tinh khí thần mười phần, khí thế như cầu vồng, lại tràn ngập tự tin lần nữa.
Theo hắn xem ra, bị hỏa diễm thiêu đốt là do chủ quan, hiện tại phối hợp trận pháp, cho dù thủ đoạn đối phương thông thiên cũng khó có thể đào thoát.
– Ngươi xác định có thể giết ta?
Nhiếp Vân cười khẽ, chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn qua, ánh mắt bình tĩnh, cũng không bối rối hay khẩn trương, dường như đại trận tùy thời hủy thiên diệt địa trước mặt không có bất cứ quan hệ nào với hắn.
– Ít giả vờ giả vịt ở đây! Tâm niệm diệt thế, chư thiên diệt hồn!
Trong tiếng thét dài, hai tay Độc Cô Ngạn Quân giơ lên bầu trời, trên bầu trời xuất hiện cối xay rất mạnh, dường như có thể xoắn giết tất cả tội ác trên thế gian.
Chiêu số tuyệt sát của Chư Thiên Diệt Hồn Trận chính là tâm niệm diệt thế.
Lực lượng hai tay không ngừng quán thâu vào trong cối xay, thời điểm Độc Cô Ngạn Quân cảm thấy trận pháp sẽ thi triển ra một kích trí mạng, khí cầu như cối xay đâm rách bầu trời, lập tức tan thành mây khói và biến mất trên đỉnh đầu.
– Cái gì?
Lực lượng trận pháp rút đi, hắn không khác gì dùng một quyền toàn lực đánh vào không khí, sắc mặt đỏ lên và rút lui vài bước, miệng phun máu tươi và sốt ruột nhìn chung quanh.
Mấy ngàn binh sĩ đồng thời thi triển Chư Thiên Diệt Hồn Trận, dựa theo bình thường có lẽ sẽ thi triển ra lực lượng tịch diệt, ngay cả nửa bước chúa tể cũng không ngăn cản nổi, vì sao lại tan thành mây khói và biến mất?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong nội tâm lo lắng, đôi mắt nhìn sang các binh sĩ chung quanh, sau khi xem xét một lúc, thân thể Độc Cô Ngạn Quân chấn động, hắn lập tức muốn ngất xỉu.
Chỉ thấy vô số binh sĩ bố trí thành đại trận lúc này đứng lặng một chỗ, bộ dạng si ngốc không có biểu lộ gì cả.
– Các ngươi…
Thấy những người này vào thời khắc mấu chốt như bánh xe tụt xích, bản thân hắn bị trọng thương, Độc Cô Ngạn Quân suýt nữa tức chết tại chỗ, gương mặt trầm xuống, thân ảnh của hắn xuất hiện trước mặt một binh sĩ, đang muốn quát lớn, thân thể binh sĩ bị cơn gió xuât hiện đột ngột thổi ngã nhào.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Nương theo người này ngã xuống đất, những người còn lại đồng loạt ngã xuống theo, lúc này có lực lượng gì đó bao phủ, mỗi binh sĩ nơi này bị thôn phệ thành thây khô.
Ầm ầm ầm!
Thây khô té xuống mặt đất và hóa thành tro bụi, lúc này tro bụi bao phủ bầu trời.
Mấy ngàn binh sĩ bố trí đại trận tử vong trong nháy mắt, cho dù thực lực mạnh như Độc Cô Ngạn Quân cũng sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn không ngừng run rẩy, cảm giác đáng sợ bao phủ nội tâm của hắn, hắn khủng hoảng.
Khó trách đối phương tự tin như thế, không ngờ có thể thần không biết quỷ không hay đánh chết vô số hắn bố trí chung quanh, rốt cuộc đối phương làm như thế nào?
– Đi ra!
Cảm giác kinh hãi sinh ra liền biến mất, đột nhiên Độc Cô Ngạn Quân gào thét và đạp mạnh vào mặt đất dưới chân của mình.
Ầm ầm!
Bàn tay kéo dài xé rách mặt đất một lỗ thủng lớn, một sợi dây leo vừa thô vừa to thoát ra và đâm thẳng vào ngực của hắn.
– Hừ!
Bàn tay vẽ một cái, trước ngực hình thành bình chướng, dây leo va chạm mạnh và phát hiện bất lực, ngay sau đo nó co rút lại và chui vào trong lòng đất, kế tiếp bay trở về trong tay Nhiếp Vân.
Hô!
Dây leo tiến vào trong cơ thể Nhiếp Vân.
– Thiên Tâm Đằng? Ngươi có thứ này?
Độc Cô Ngạn Quân mới hiểu ra chuyện gì, thì ra Nhiếp Vân khi đấu với hắn có lưu thủ, cũng không phải trêu đùa hắn, mà là dùng thời gian này điều khiển Thiên Tâm Đằng lan tràn chung quanh, từ đó đánh một kích trí mạng với các binh sĩ chung quanh!
Thực lực những binh sĩ này có hạn, làm sao là đối thủ của Thiên Tâm Đằng, hơn nữa dây leo thập phần che giấu lan ra chung quanh, mọi người cũng bị chiến đấu của hai người hấp dẫn, căn bản giống như trúng một kích trí mạng.