Tiếng chuông chấn động không dứt, Long La Phổ Tôn hàng lâm đến trên Giảng Đạo nhai, Hỗn Độn Long Uy cuồn cuộn áp đi mọi nơi, làm cho rất nhiều người tu vi không bằng hắn vội vàng né tránh mọi nơi.
Nam Chiên Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
– Phổ Tôn tiểu đạo hữu, ngươi vừa rồi lời kia là ý gì? Ngươi cũng biết Nguyên thủy chi địa vừa mở, Tam đại Tiên Vương ta cũng có thể chứng đạo Tiên Quân, sau khi thành tựu Tiên Quân, chúng ta có thể cùng cha ngươi sánh vai.
Long La Phổ Tôn cười ha ha, chiến ý ngập trời, khí thế khinh người:
– Cùng cha ta sánh vai? Nam Chiên, ngươi quá hướng trên mặt mình thiếp vàng rồi. Ngươi ngay cả pháp bảo của cha ta cũng so ra kém! Trong Nguyên thủy chi địa, ta sẽ cho ngươi biết, ý nghĩ của ngươi đến cùng sai lợi hại đến bao nhiêu!
Sắc mặt của Nam Chiên Tiên Vương có chút khó coi, cười lạnh nói:
– Rất tốt, ta cũng muốn kiến thức, Long La Bồ Đề đạo huynh Hỗn Độn Thiên Nguyên chung đến cùng có uy năng gì.
Đột nhiên, lại có một thanh âm ở chỗ sâu trong hư không truyền đến, buồn bả nói:
– Bát Tiên Vương cùng Tứ đại Tiên Vương, từ trước ở địa vị cao, không đức vô năng, các ngươi ở thượng vị đã ngồi quá lâu, hôm nay cũng nên nhượng xuất cho bọn hậu bối một con đường rồi.
Trong mắt Nam Chiên Tiên Vương tiên hỏa tràn ra, ánh lửa hừng hực, hướng ở chỗ sâu trong hư không nhìn lại, lạnh lùng nói:
– Đây là tiểu bối nhà nào khẩu xuất cuồng ngôn?
Chỉ thấy một chiếc bảo liễn từ tầng hư không thứ sáu lái tới, trên xe đi xuống một vị nữ tiên, mặc cung trang, băng khí lách thân, hai đạo băng khí như là hai Trường Hà, từ đầu vai trượt xuống, phiêu phù ở sau lưng.
Vị này là môn hạ đệ tử Kim Huyên của Cảnh Nguyệt Nữ Quân, dung mạo tịnh lệ, sặc sỡ loá mắt, để cho người thấy liền không khỏi tự ti mặc cảm.
Kim Huyên nữ tiên cũng là tự mình vượt qua vũ trụ, bất quá lại mượn nhờ Tiên Quân chi bảo của Cảnh Nguyệt Nữ Quân, Thất Bảo đế xa, trên xe có Thất Bảo, cung, kiếm, thương, qua, thuẫn, tỉ, bàn, mỗi một kiện bảo vật đều có diệu dụng.
Kim Huyên nữ tiên tư thế oai hùng toả sáng, nhìn về phía Nam Chiên Tiên Vương, cười yếu ớt nói:
– Nam Chiên bá phụ, lúc trước ta nghe thanh danh của ngươi như sấm bên tai, hôm nay nhìn thấy ngươi, mới biết ngươi thật sự già rồi.
Nam Chiên Tiên Vương giống như cười mà không phải cười nói:
– Tiên nhân ở đâu có già mà nói? Nghe lời chất nữ, sau khi ta chứng được Tiên Quân, sẽ cùng mẹ ngươi nói một chút, cho mẹ ngươi đánh mông ngươi.
Kim Huyên nữ tiên cười khanh khách nói:
– Xem ra ngươi thật sự già rồi, nếu như ngươi hùng tâm còn đó, sao không tự mình thử xem xem, nhìn xem ngươi đánh mông ta, hay là ta hủy đi lão già khọm ngươi?
Cô gái này có chút đanh đá, đem Nam Chiên Tiên Vương chọc tức đến mức trong mắt tiên hỏa bốc loạn lên, đột nhiên, tiên âm mơ hồ từ trong hư không truyền đến, chỉ thấy một chiếc lâu thuyền chậm rãi chạy tới gần, chung âm cổ nhạc, tiên âm lượn lờ, lâu thuyền ở trong tiên quang chạy nhanh, như là chạy trên mặt biển, mà ở đầu thuyền thì có mỹ nhân cổ nhạc, vừa múa vừa hát, làm bạn bên người một vị công tử trẻ tuổi.
– Ngọc Kinh Tiên Quân chi tử, Ngọc Lâm Tử đã đến!
Có người kinh thanh nói.
– Ngọc Kinh Tiên Quân đem Ngọc Lâm Tử đưa tới, Ngọc Kinh Tiên Quân còn có một danh ngạch, nghe nói là đưa ấu nữ Ngọc Tiên Nhi của hắn tiến vào Nguyên thủy chi địa.
– Ngọc Kinh Tiên Quân chính là tình chủng của Tiên Giới ta, nhiều vợ nhiều con, khắp nơi lưu tình, nghe nói Hậu Thổ Tiên Vương chi tử cũng là huyết mạch của hắn, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là Ngọc Lâm Tử. Ngọc Lâm Tử cùng Đông Vân Tiên Vương luận đạo, ngay cả Đông Vân Tiên Vương cũng tán thưởng không thôi!
…
Lâu thuyền bay tới, đáp xuống trên Giảng Đạo nhai, Ngọc Lâm Tử ở rất nhiều tiên nữ cùng đi hạ xuống lâu thuyền, phong độ tư thái trác trác, mỹ mạo những tiên nữ kia ngược lại không có gây chú ý ánh mắt của người ngoài.