Phá Quân, Võ Khúc nhìn nhau, cảm nhận áp lực lớn. Tuy Thanh Chủ không nêu ý kiến gì, kêu hai người tự quyết định nhưng nghe giọng điệu là biết bất mãn. Bọn họ là Chỉ Huy Sứ quân cận vệ sao có thể làm việc phân cách thiên hạ của Thanh Chủ đưa cho người khác.
Mấy trăm vạn mạng sống nằm trong tay quân địch, Thanh Chủ khó thốt nên lời mặc kệ nhiều mạng sống. Nên làm thế nào thì tùy vào hai vị Chỉ Huy Sứ quyết định.
Hai người đi nhanh ra Tinh Thần điện, rời khỏi Thiên cung hai người tự bay hướng khác nhau.
Khu hỗn loạn, Thủy Vân tinh, một hành tinh không có đất liền chỉ có đại dương bị sương mù bao phủ.
Ầm!
Một tiếng rung động thiên địa, sương mù lượn lờ dao động, sóng lớn ngập trời.
Trong biển sâu có một cung điện thủy tinh lung lay, trang sức trong cung rơi đầy đất. Một lão nhân mặc áo gấm ngồi trên ngôi báu ngắm đám yêu nữ mặc áo mỏng ca múa, lão giang hai tay thi pháp ổn định cung điện lắc lư, biểu tình nghi ngờ hoang mang.
Nam nữ trong cung từ hoảng loạn đến bình tĩnh lại, quay sang nhìn nhau rồi cùng ngó hướng lão nhân, không biết có chuyện gì.
Nước biển ngoài cung trở nên đục ngầu, mạch nước ngầm ập đến làm cảnh đẹp lộng lẫy dưới đáy biển hỗn độn, nhiều người đau lòng nhỏ máu. Đáy biển không như đất liền, nhiều kỳ quan dị cảnh thường mất vạn năm trở lên mới hình thành được.
Lão nhân ngồi trên ngôi báu nổi giận, vung tay lên, dẫn nhiều thuộc hạ gầm rống lao ra thủy tinh cung.
Rất nhanh đoàn người chạy tới địa điểm xảy ra chuyện, phá tan sóng biển vọt lên trời.
Lão nhân rống to:
– Kẻ nào hủy bảo địa của bản vương!?
Bầu trời chợt nổi gió lốc đánh tan sương mù dần lộ ra bóng dáng đứng trên mây cao. Mặc áo đen, người gầy hơi lùn, khoanh tay đứng.
Người đến chậm rãi xoay người lại, là một lão nhân râu tóc đen như mực, không giận tự uy.
Lão già lạnh lùng nhìn chằm chằm lão nhân tiến tới, dõng dạc nói:
– Phá Quân!
Đúng thế, đây là Phá Quân Chỉ Huy Sứ Tả Đốc Vệ Thiên Đình pháp giá đích thân đến.
Lão nhân kia con ngươi co rút, há hốc mồm nhưng không nói nên lời:
– …
Dường như lão nhân không tin được sẽ gặp Phá Quân tại đây, nhanh chóng giương mắt nhìn bốn phía, không thấy Phá Quân mang người đến.
Lão nhân bay tới khom người chắp tay hành lễ nói
– Lục Nhãn người nhàn tản bái kiến Tả Chỉ Huy Sứ đại nhân!
Lão nhân này là người khống chế Thủy Vân tinh, người ta gọi là Lục Nhãn Tà Quân, xưng vua xưng bá tại đây, tiêu dao tự tại.
Phá Quân hếch cằm hướng sau lưng Lục Nhãn Tà Quân.
Lục Nhãn Tà Quân vội xua tay ra sau lưng ý bảo đám thuộc hạ binh tôm tướng cua lui xuống.
Chờ người đi hết Lục Nhãn Tà Quân hỏi dò:
– Đại nhân pháp giá ghé đến không biết có gì chỉ bảo?
Phá Quân nhìn chằm chằm con mắt dựng đứng giữa trán Lục Nhãn Tà Quân, nói:
– Cho mượn mắt của ngươi dùng.
Lục Nhãn Tà Quân hết hồn, giơ tay che con mắt giữa trán:
– Á!
Lục Nhãn Tà Quân thụt lùi mấy bước, kinh hoàng kêu lên:
– Đại nhân, ta ở đây không làm chuyện gì xúc phạm thiên quy, tại sao muốn lấy mắt của ta?
Lục Nhãn Tà Quân giống như Miêu Nghị, giữa trán đều mọc con mắt dựng đứng. Nhưng nhìn từ bề ngoài thì mắt của Miêu Nghị chỉ là vết thẹo hồng, còn của Lục Nhãn Tà Quân là con mắt thật sự. Lão không chỉ có ba mắt trên mặt, biệt hiệu Lục Nhãn Tà Quân thì dĩ nhiên phải có sáu con mắt, trên người lão còn ba con mắt nữa nhưng người ngoài không nhìn thấy.
Nghe đối phương muốn mượn mắt của mình thì Lục Nhãn Tà Quân sợ đứng tim, không biết đã làm gì đắc tội đối phương, hoặc nên nói là đắc tội Thiên Đình.
Phá Quân nói:
– Ngươi hiểu lầm, không phải muốn móc mắt của ngươi ra mà là muốn mượn thị lực của ngươi dẹp loạn. Đi theo ta một chuyến.
Thì ra là vậy. Lục Nhãn Tà Quân thở phào, tay che trán hạ xuống.
Lục Nhãn Tà Quân hỏi dò:
– Không biết sắp đi đâu?
Phá Quân trả lời:
– Mê Loạn tinh hải!
Lục Nhãn Tà Quân ngẩn ngơ, mắt xa xăm:
– Mê Loạn tinh hải…