Bên này, Diệp Thành đã cất Hỗn Độn Thần Đỉnh đi, bước xuống núi.
Từ xa hắn đã thấy Nhược Hi chạy lon ton đuổi theo những con bướm, cô bé mũm mĩm đáng yêu như một tiểu tinh linh.
Cách đó không xa, Sở Huyên và Sở Linh đang ra ra vào vào, trong tay còn cầm đĩa ngọc, đó là những món ăn ngon lành do các cô làm, lúc này các cô không phải phong chủ của Ngọc Nữ Phong nữa mà giống như hai thê tử hoà nhã.
Bức tranh rất ấm áp khiến Diệp Thành nhìn đến thất thần, cảnh tượng này hắn đã mơ tưởng rất nhiều lần.
“Còn ngây ra đó làm gì, vào ăn cơm thôi”, Sở Linh đặt đĩa xuống rồi vẫy tay với Diệp Thành.
“Tới đây”.
“Nương, con muốn ăn món kia”, giọng nói non nớt của Nhược Hi vang lên, cái miệng nhỏ của cô bé đã được nhét đầy ắp thức ăn.
“Cẩn thận, đừng để nghẹn”.
“Ta bỗng nhớ lại cảnh lần đầu tiên chúng ta ăn chung”, Sở Huyên vừa bế Nhược Hi vừa nói một câu như có như không, nói xong còn liếc Diệp Thành và Sở Linh với vẻ ẩn ý.
“Ta… Ta cũng nhớ”, Diệp Thành ngoáy tai.
“Aiya, tỷ lại thế rồi”, Sở Linh lườm Sở Huyên một cái.
“Nói thật, năm đó thấy hai người giống hệt nhau trên Ngọc Nữ Phong, ta suýt nữa đã tiểu ra quần”, Diệp Thành không nhịn được cười: “Là đệ tử duy nhất của Ngọc Nữ phong chủ, thế mà ta lại không biết Ngọc Nữ phong chủ còn có muội muội song sinh”.
“Ngươi còn nói được à, bao nhiêu thức ăn thế này cũng không bịt được miệng ngươi?”
“Đúng đúng, năm đó nàng cũng liên tục gắp thức ăn vào bát ta, trong mắt còn viết rõ một câu: Ăn mau lên, ăn cho no, ăn no rồi bà đây tiễn ngươi lên đường. Ta thật sự đã sợ đến mức nửa đêm đào hố trong phòng đấy”.
Ha ha ha…!