– Ta biết rõ!
Thủ lĩnh trinh sát hít sâu một hơi, hắn cảm thấy huyết dịch toàn thân như sôi trào lên.
Đúng, hiện tại đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, hơn sáu ngàn năm trước, nhân vật truyền thuyết dùng tu vị Thánh Chủ liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tam Thập Tam Thiên, cơ hồ bằng vào sức một mình tìm ra con đường lui cho Nhân tộc, hắn vẫn không chết!
Hắn rốt cuộc… Trở về!
Liên minh Phổ Đà sơn, trong đại phật màu vàng, đám người Đế Thích Già, Đại Tự Tại Phật, Hắc Ám Ma Thần ngồi vây quanh bàn hội nghị, đang nghe tình báo.
– Tình huống đại khái là như vậy!
Thủ lĩnh trinh sát dùng ngữ khí ngắn gọn, rõ ràng giới thiệu quá trình gặp người thần bí, trừ chuyện đó ra hắn còn xuất một khối chiến tranh trận bàn, trong đó nó ghi chép hình ảnh hắn nhìn thấy.
Đó là tình cảnh Lâm Minh đại chiến bốn Thiên Tôn đỉnh cấp, còn có Hỗn Nguyên Thiên Cung bắn thần quang miểu sát tinh không cổ thú và chiến hạm thiết sư.
Nhìn cảnh tượng trong trận bàn, Thiên Tôn ở đây khó có thể hình dung cảm giác trong lòng.
Rung động, kích động, lo lắng, vui sướng, đủ loại tâm trạng xuất hiện khiến đại sảnh không có tiếng nói nào vang lên cả.
Cảnh tượng trong trận bàn đại khái chỉ diễn ra một phút, bởi vì ghi chép vội vàng, lại cách xa nhau khoảng cách rất xa, thậm chí rất nhiều cảnh tượng thập phần mơ hồ, kể cả gương mặt Lâm Minh cũng ghi chép không rõ ràng.
Nhưng mà không ảnh hưởng tới cao tầng Nhân tộc trí mưu đỉnh cấp, bọn họ cũng có thể phục hồi cảnh tượng xảy ra.
Quá trình chiến đấu kịch liệt này làm cho cảm xúc của ọn họ phập phồng.
Nhìn thấy hắc long xé nát tinh không cổ thú, Lâm Minh hành hung Thiên Tôn đỉnh cấp, Hỗn Nguyên Thiên Cung giống như cối xay thịt, hạm đội Thánh tộc bị phá thành mảnh nhỏ, rất nhiều võ giả Nhân tộc xiết chặc nắm đấm, trong mắt bắn ra hào quang hưng phấn.
Thác Bạt Khuê không nhịn được đấm một quyền vào ngực của mình, cảnh tượng như vậy thật sự làm cho người ta hả giận, vài ngày trước bọn họ nhìn rõ tình cảnh quân đoàn hai của Thánh tộc đại chiến, loại cảm giác này vô cùng thống hận, hết lần này tới lần khác lại làm Thác Bạt Khuê phát điên.
Áp lực đè ép Nhân tộc quá lâu, rốt cục nhìn thấy hy vọng thắng lợi, tuy bọn họ yên lặng thời gian quá lâu rồi, nhưng cũng đã nhìn thấy ánh sáng bình minh ló dạng.
– Người thần bí quả nhiên là thần thoại! Đối với hắn mà nói, không có gì là không thể thực hiện được.
Hắc Ám Ma Quân nói ra, hắn tự đáy lòng khâm phục Lâm Minh, hắn kỳ thật đã biết biết đại khái thực lực của Lâm Minh, là vượt qua Thiên Tôn đỉnh cấp, miễn cưỡng có thể dùng Thiên Tôn vô địch để hình dung. Sức chiến đấu như thế mạnh hơn Đế Thích Già một ít, còn kém Chân Thần một ít.
Dựa theo lẽ thường mà nói, một người chưa đạt tới Chân Thần, rất khó phát huy ra sức chiến đấu ảnh hưởng tới hai chủng tộc đại chiến.
Nhưng mà kết quả lại ly kỳ như vậy, người thần bí làm được, hắn dùng sức một mình thay đổi cuộc chiến.
– Có lẽ ngươi không nên gọi hắn là người thần bí, mà là có lẽ gọi hắn là Lâm Minh mới đúng.
Đế Thích Già vừa cười vừa nói, bao nhiêu năm qua Đế Thích Già không có lộ ra nụ cười chân thành như thế.
– Lâm Minh à. . . Ngươi đã xác định?
Hắc Ám Ma Quân nhìn qua, hắn tiếp xúc với Lâm Minh không nhiều, cũng chỉ gặp mặt Lâm Minh một lần trong thọ yến Yêu Đế, thời điểm còn lại là hiểu một ít về Lâm Minh qua lời đồn mà thôi.
– Chính là hắn!
Quân Bích Nguyệt vuốt ve trường kiếm trong ngực, khẳng định nói ra, năm đó trong đệ nhất hội võ Thần Vực, ký ức cùng giao thủ với Lâm Minh hiện ra quá rõ ràng.
Đế Thích Già nói:
– Hắn xưng hô Tiểu Ma Tiên là Tiên nhi, cả Tam Thập Tam Thiên, có thể gọi Tiểu Ma Tiên như thế không có bao nhiêu người, hắn quan tâm Tiểu Ma Tiên như vậy, hơn nữa còn có hắc long và trường thương trùng điệp, cũng không có trùng hợp như thế cứ?
– Lâm Minh không chết, hắn trở về!
– Hắn là người mang theo kỳ tích, lúc cách hơn sáu nghìn năm hắn lại xuất hiện một lần, hắn tất nhiên sẽ mang tới chuyển cơ cho chúng ta!
Đế Thích Già trong khi nói chuyện nắm lấy lan can, bởi vậy có thể thấy được nội tâm của hắn kích động cỡ nào.