Nữ nhân có nét đẹp đặc biệt, khí chất thì như gà trống cao ngạo, hai chữ đó như in trên mặt. Nàng hếch cằm chỉ tay năm ngón chỉ huy đám u linh trắng xoay vòng quanh.
Cùng lúc đó, ngàn vạn đại quân lục tục kéo giãn khoảng cách tiến vào Mê Loạn tinh hải đã đến đông đủ, chỉ chừa ít người canh giữ bên ngoài lều chủ soái đặt tạm.
Thấy cách đàn u linh trắng ngày càng gần, Miêu Nghị thầm sốt ruột. Miêu Nghị không thể nhắc nhở đại quân rằng hắn trước tiên phát hiện điều khác lạ. Nhưng nếu không cảnh báo, đâm thẳng vào trong thì quỷ biết đám quái vật có thể trốn trong Mê Loạn tinh hải thích ứng với môi trường là cái gì.
Không thể cách vòng ngoài quá xa, không thì khó chạy trốn!
Miêu Nghị ngoái đầu nhìn, hắn quyết định thử trình độ của những u linh trắng.
Mắt Miêu Nghị hấp háy, không biết nghĩ gì mà lại kêu Yến Bắc Hồng ra, hai người chụm đầu thì thầm. Yến Bắc Hồng giao trữ vật thủ trạc đựng đầy bụi đỏ chưa dùng hết cho Miêu Nghị, sau đó lại chui vào túi thú.
Miêu Nghị dặn dò Diêm Tu mấy câu, cầm một ít trữ vật thủ trạc đưa cho gã, kêu gã cứ dốc hết tốc độ đi trước, dặn dò tuyến đường tiến lên.
Diêm Tu chùng người xuống bay xéo xuống dưới.
Ngàn vạn đại quân tiến vào đây không phải so đấu tốc độ bay mà là tìm kiếm nên bọn họ không bay nhanh, đám người Cẩu Thả Trạch cũng không bay quá mau, luôn kiềm chế tốc độ giữ đều nhịp với địa quân ở phía sau. Điều này cho Diêm Tu cơ hội hành động, gã vòng qua dưới chân mười người chạy tới trước mặt họ, chờ khi bỏ xa mười người rồi gã móc trữ vật thủ trạc ra, làm theo lời Miêu Nghị dặn đổ ra nhiều bụi đỏ như Yến Bắc Hồng từng làm.
Thiên nhãn theo dõi phản ứng của đàn u linh trắng, đúng như Miêu Nghị dự đoán, đàn u linh trắng rất nhạy cảm với bụi đỏ. Mỹ nhân cao ngạo tóc trắng chợt quay đầu nhìn hướng bên này, lắc người như sao băng lao nhanh tới chỗ Diêm Tu.
Tốc độ làm Miêu Nghị hết hồn, gã vội lắc tinh linh truyền tấn cho Diêm Tu.
Diêm Tu lập tức ném trữ vật thủ trạc đi, lắc người vòng về, bay về với tốc độ cao nhất.
Chờ khi Diêm Tu bay nhanh về phục mệnh, Miêu Nghị chỉ vẫy tay, lo tập trung chú ý mỹ nhân cao ngạo lao nhanh tới, một đám u linh trắng bám sát đằng sau. Miêu Nghị cảm thấy mình làm chuyện hơi thiếu đạo đức, lúc này mười người Cẩu Thả Trạch đang lao tới bụi đỏ mà Diêm Tu thả ra, hai nhóm người rất nhanh sẽ đụng độ. Không biết nhóm Cẩu Thả Trạch có ứng đối được không.
Hết cách rồi, Miêu Nghị chỉ có thể để mười vị cao thủ thử sâu cạn trước, nếu bọn họ cũng không ứng đối được thì hắn sẽ quay đầu đi ngay, không cần phải mang theo thuộc hạ xông tới chịu chết.
Người trong trận hình tam giác đi đằng trước nhất phát hiện khác lạ, nhanh chóng truyền tấn báo cho Cẩu Thả Trạch áp trận:
– Ủa? Sao chỗ này xuất hiện bụi màu đỏ?
Cẩu Thả Trạch nhanh chóng triệu tập những người khác tụ tập lại nhìn xem tình hình. Mười người vừa họp mặt chui ra từ bụi đỏ thì nữ nhân tóc trắng lông mày trắng đã xuyên qua sương mù đến trước mặt họ.
Hai bên nhanh chóng khựng lại đánh giá nhau. Nữ nhân áo trắng vung tay áo, bụi trắng bao phủ bốn phía nhanh chóng dạt ra, chừa không gian hình tròn thuần khiết phạm vi vài dặm.
Cẩu Thả Trạch nhanh chóng truyền tấn cho bên liều chủ soái, chỉ tay vào nàng, quát:
– Ai đó!?
Nữ nhân áo trắng nhìn mười người mặc chiến giáp đồng phục Thiên Đình chế tạo bằng Hồng Tinh, lại nhìn bụi đỏ sau lưng họ, nhíu mày nói:
– Là các ngươi làm bẩn địa bàn của ta?
– Địa bàn của ngươi?
Cẩu Thả Trạch hừ lạnh một tiếng:
– Trong thiên hạ đều là vương thổ, trong lãnh thổ đều là thần của vương! Buông lời ngông cuồng, nơi này khi nào thành địa bàn của ngươi?