“Nhưng đó là Chuẩn Đế đỉnh phong lên Đại Đế, bây giờ ta mới ở Chuẩn Thiên đỉnh phong mà tiến cấp đến cảnh giới Thiên cũng có hai cửa là sao?”
“Điều này khó hiểu lắm à?”, Thái Hư Cổ Long lấy bình rượu ra, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói tiếp: “Đại Sở có sức mạnh bí ẩn áp chế tu vi của tu sĩ, thời đại bây giờ ở Đại Sở tu vi cao nhất là cảnh giới Thiên, tu vi cao nhất ở Chư Thiên Vạn Vực là Đại Đế, Đại Sở tự hình thành luân hồi, nói một cách tương đối thì cảnh giới Thiên ở đây và cảnh giới Đại Đế ở Chư Thiên Vạn Vực là cùng một cấp bậc. Vậy nên ngươi ở Đại Sở từ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong tiến cấp đến cảnh giới Thiên giống như ở Chư Thiên Vạn Vực từ Chuẩn Đế đỉnh phong tiến cấp đến Đại Đế, cảnh giới Thiên ở đây là tu vi cao nhất nên đương nhiên cũng có nhiều hơn một cánh cửa”.
“Có nghĩa là nếu bây giờ ta đến Chư Thiên Vạn Vực thì là cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong?”
“Ngươi nghĩ gì vậy hả?”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành: “Đã nói đây chỉ là nói một cách tương đối thôi mà, ngươi đến Chư Thiên Vạn Vực vẫn là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, đương nhiên tu vi cao nhất ở Chư Thiên Vạn Vực là Đại Đế, vậy ngươi tiến cấp đến cảnh giới Thiên chỉ cần vượt qua một cửa là được rồi”.
“Hiểu rồi”, Đại Sở trong tích tắc như đã hiểu ra: “Ta có nhiều thêm một cửa là đối với tu vi cao nhất thôi. Nếu tu vi cao nhất ở Đại Sở là cảnh giới Không Minh thì khi ta ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong sẽ có nhiều hơn người khác một cửa, nếu tu vi cao nhất của Đại Sở là cảnh giới Linh Hư thì khi ta ở cảnh giới Chân Dương đỉnh phong sẽ nhiều hơn một cửa. Ta hiểu như vậy có đúng không?”
“Cuối cùng cũng khiến ngươi hiểu ra”, Thái Hư Cổ Long lau mồ hôi, tuỳ ý ném bầu rượu ra sau lưng rồi bước tới cửa, chuẩn bị rời đi.
“Long gia, Thiên Ma lên