Vút!
Một làn gió mát vụt qua, Diệp Thành cảm thấy trước mắt mờ mịt, giây trước Phục Linh còn đang ở trên lầu hai của căn gác nhỏ, giây sau đã xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Thành kinh hãi, hắn có Tiên Luân Nhãn mà cũng không thể nhìn ra nữ tử tóc trắng tên Phục Linh này xuất hiện trước mặt mình bằng cách nào, đây là lần đầu tiên hắn thấy thân pháp kỳ lạ thế này.
Nữ tử tóc trắng tên Phục Linh lẳng lặng đứng trước mặt, cứ thế im lặng nhìn hắn.
Diệp Thành bị nhìn mà toàn thân không được tự nhiên, nhanh chóng triệu hồi Tiên Hoả để nó lơ lửng trong lòng bàn tay: “Tiền bối, đây… đây là chân hoả của vãn bối, nếu cần tới vãn bối thì vãn bối sẽ dốc hết sức phối hợp”.
Phục Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chân hoả màu vàng kim đang bập bùng, đôi lông mày xinh xắn lần đầu tiên khẽ cau lại, không biết qua bao lâu Phục Linh mới khẽ mấp máy môi: “Đây không phải chân hoả”.
“Không… không phải chân hoả?”, nghe vậy Gia Cát Vũ sững sờ: “Không thể nào, chân hoả của tiểu tử này còn có phẩm cấp cao hơn chân hoả tam muội của Đan Thần, sao có thể không phải chân hoả?”
Rất rõ ràng Gia Cát Vũ đã hiểu lầm ý Phục Linh, lão ta cho rằng Phục Linh coi chân hoả của Diệp Thành là địa hoả.
Nhưng Diệp Thành ở bên cạnh trong lòng lại hiểu rõ, chân hoả của hắn đúng là không phải chân hoả, mà là Tiên Hoả chưa được thức tỉnh. Lời này Khương Thái Hư đã từng nói với hắn, trong mắt người ngoài, ai cũng tưởng là chân hoả.
Bây giờ Phục Linh vừa nhìn đã nhận ra khiến Diệp Thành rất sốc.
“Nữ tiền bối tóc trắng này có lai lịch gì đây?”, trong lòng chấn động khiến Diệp Thành không khỏi nhìn Phục Linh trước mặt.
Cái nhìn này khiến hắn không khỏi nheo mắt lại, bởi hắn thấy phù văn lờ mờ trên đầu mày của Phục Linh, ồ không đúng, nói chính xác hơn phải là chú văn Vu Chú cổ xưa.
“Vu Chú”, có lẽ vì ngạc nhiên nên Diệp Thành vô thức thốt ra thành lời.
Hế?
Ngay khi lời này vừa nói ra, Gia Cát Vũ bên cạnh khẽ giật mình, lão ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có thể nhìn ra trên người nàng ấy có Vu Chú?”
“Tiểu hữu, có phải ngươi đã từng thấy Vu Chú không?”, nữ tử tóc trắng tên Phục Linh nhẹ giọng nói, giọng nói tuyệt vời như âm thanh của tự nhiên.
“Con từng thấy”, Diệp Thành gật đầu, không giấu giếm: “Mấy ngày trước khi đến chợ đen U Minh để tham gia đấu giá, con đã nhìn thấy trên người một tiền bối của Thiên Huyền Môn, người đó còn nhờ con luyện hoá Vu Chú giúp”.
“Thật sao?”, Diệp Thành không ngờ Gia Cát Vũ còn kích động hơn Phục Linh – người đang trúng Vu Chú, đôi tay già nua nắm lấy vai Diệp Thành, đôi mắt gian giảo phát ra ánh sáng nóng rực.
Ừm ừm!
Diệp Thành nhe răng toét miệng gật đầu, Gia Cát Vũ ra tay không nặng không nhẹ, đôi vai nhỏ bé của hắn suýt nữa thì bị lão bóp nát.
Được Diệp Thành chính miệng thừa nhận, lúc này Gia Cát Vũ mới kích động nhìn Phục Linh bên cạnh: “Phục Linh, ta nói mà! Ông trời sẽ không vô tình vậy đâu, tiểu tử này có lẽ chính là cứu tinh cuộc đời nàng”.
Nữ tử tóc trắng tên Phục Linh nở nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy.
“Tiền bối, người đưa con tới đây là để giúp nữ tiền bối này luyện hoá Vu Chú đúng không?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ.
“Tiền bối, có thể sẽ hơi đau một chút, người cố gắng nhé”, nói xong Diệp Thành nâng lòng bàn tay lên, một ngón tay chỉ vào đầu mày Phục Linh sau đó điều khiển chân hoả để chân hoả bay vào đầu mày Phục Linh theo ngón tay, bao lấy đạo Vu Chú kia.
Chân hoả vừa được đẩy vào vào, đạo Vu Chú ấy dao động kịch liệt, liều mạng phản kháng, điều này cũng khiến mặt Phục Linh hiện lên vẻ đau đớn.
“Tiểu tử, ngươi có làm được không đấy?”, thấy vẻ mặt đau đớn của Phục Linh, Gia Cát Vũ ở dưới tế đàn đi qua đi lại như con kiến ở trên chảo dầu, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
“Người đừng đứng đó đi qua đi lại được không, lại đây giúp con đi”, Diệp Thành tức giận nhìn Gia Cát Vũ.
“Được được được”, Gia Cát Vũ vội nhảy lên tế đàn, một tay đặt lên vai Diệp Thành sau đó truyền linh lực dồi dào vào cơ thể Diệp Thành.
“May mà Vu Chú trong cơ thể tiền bối Phục Linh không mạnh bằng Vu Chú trong cơ thể vị tiền bối của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành thầm thở phào nhẹ nhõm.