“Như vậy đều không công bằng với cả hai chúng ta, lại càng không công bằng với cô.”
Tôi đột nhiên cảm thấy Lâm Tuyền còn đáng thương hơn mình.
Tốt xấu gì thì cuộc đời sau này của tôi sẽ vĩnh viễn không còn liên quan tới Lý Hào Kiệt nữa, có thể chôn giấu anh ta xuống tận đáy lòng.
Còn Lâm Tuyền sẽ vĩnh viễn ở bên anh ta.
Nếu đổi vị trí cho nhau, tôi cũng không thể chịu nổi.
Lâm Tuyền nghe tôi nói xong, cười cười: “Đành chịu thôi, thân là con gái nhà họ Lâm, đây là sứ mệnh của tôi, cuộc sống giàu sang đâu phải ai cho không.”
Lâm Tuyền nói tới đây thì điện thoại của cô ấy reo vang.
Cô ấy nghe máy, trả lời: “Em đang uống cà phê với Tống Duyên Khanh, vâng, em đưa cho cô ấy rồi, cô ấy cũng nhận rồi, còn nói chúc mừng đôi ta.”
Là Lý Hào Kiệt gọi à?
Lâm Tuyền cúp máy, nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi và nói: “Hào Kiệt tới đón tôi rồi, tôi đi trước đây.”
“Ừ, tạm biệt, cô Lâm, chúc hai người hạnh phúc.”
Ngày đó, Lâm Tuyền đi rồi, tôi vẫn ngồi lại ở quán cà phê rất lâu.
Tôi cứ thế ngồi đó, nước mắt vô thức tuôn rơi.
Tôi biết, lần này hẳn là chia tay vĩnh viễn rồi nhỉ?
Sẽ không còn bất kỳ liên quan nào như trước đây nữa.
Sắc trời đã tối xuống, sau đó tôi bị nhân viên phục vụ giục đi về.
Tôi lấy thiệp mời mở ra xem, thấy ngày tháng trên đó.
Ngày 16 tháng 1, chính là tháng sau.
Ngày đó là sinh nhật tuổi ba mươi của Lý Hào Kiệt, lúc trước tôi còn nghĩ xem sinh nhật đặc biệt này, tôi nên tổ chức gì cho Lý Hào Kiệt.
Hiện giờ xem ra, mọi thứ đều là dư thừa.
Tôi về tới nhà, Khương Thanh đang ăn tô mì tự nấu, thấy tôi, chị ấy giơ vắt mì trên đôi đũa lên, hỏi: “Ăn không? Hương tiêu xanh, cảm giác tê tê như điện giật ấy.”
“Em không đói.”
Tôi thật sự không đói chút nào.
Khương Thanh ăn một lúc, thấy tôi mất hồn mất vía ngồi trên ghế sô pha, bèn tới gần, hỏi han: “Em sao vậy?”
“Lý Hào Kiệt sắp kết hôn rồi.”
“Cái gì?!”
Giọng Khương Thanh to đến mức như muốn lật tung nóc nhà lên.
“Vâng, tổ chức đúng vào ngày sinh nhật của anh ta.” Tôi vừa nói vừa rút thiệp mời ra khỏi túi rồi đưa cho Khương Thanh xem.
“Đây là cô nàng thanh mai trúc mã của Lý Hào Kiệt mà, trông dáng vẻ đúng kiểu mưu mô lắm, Lý Hào Kiệt cưới cô ta chắc chắn không có chuyện tốt gì.” Khương Thanh an ủi tôi: “Tên này bị mù, chúng ta đừng bực tức, sau này em phẫu thuật thẩm mỹ xong, sẽ có cả hàng dài chờ cưới em.”
“Vâng, mấy ngày nữa em sẽ lại tìm bệnh viện khác tư vấn.”
Phẫu thuật lại khuôn mặt là việc bắt buộc phải làm, bắt buộc phải khôi phục khuôn mặt của tôi, chỉ có vậy mới có thể tiếp tục bước đi trong xã hội này.
Lý Hào Kiệt cưới Lâm Tuyền, môn đăng hộ đối.
Rất tốt.
Ừm, rất tốt.
Không biết tại sao mà tôi nghĩ tới đây, trái tim tôi chợt đau âm ỉ, sự ghen ghét không đáng có cứ trào lên không cách nào dằn xuống được.
Có lẽ điều tôi cần là một lần chấm dứt hẳn với anh ta.
Tôi nghĩ tới đây, bèn lấy điện thoại ra khỏi túi, lục tìm số của Lý Hào Kiệt.
Tôi gửi một tin nhắn: “Tổng giám đốc Lý, tôi có lời muốn nói với anh.”
Tin nhắn được gửi đi một lúc lâu.
Anh ta thậm chí không hề trả lời, tôi đoán ắt hẳn Lý Hào Kiệt đã cho tôi vào sổ đen rồi.
Tôi tùy tiện ăn chút mì tôm, tẩy trang rồi đi ngủ.
Lúc tôi nằm lên giường, đang mơ màng chuẩn bị ngủ thiếp đi…
“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ…”
Tôi lấy điện thoại lên áp vào bên tai, mơ màng nói: “A lô.”
“Là anh.”
Đầu bên kia vang lên giọng nói của Lý Hào Kiệt, có chút khàn khàn.
Rõ ràng chỉ không nghe giọng anh trong một thời gian thôi, mà tôi lại cảm thấy lâu tựa như cả một thế kỷ!
Tôi lập tức tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua tên trên màn hình điện thoại, xác định là anh rồi mới nói: “Lý, Lý Hào Kiệt.”
“Ừm, không phải em có chuyện muốn nói với anh sao? Nói đi.”
Giọng nói của Lý Hào Kiệt nhàn nhạt, có chút lạnh lùng, tôi không biết bây giờ anh ta đang có tâm trạng gì.
Là đang phiền chán, hay vui mừng?
Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa.
Tay tôi siết chặt lấy chiếc điện thoại, nói rất kiên định: “Chúng ta gặp nhau một lần đi, lần gặp gỡ cuối cùng, hy vọng anh có thể chính thức từ chối tôi, sau đó nói cho tôi biết là anh sắp kết hôn, tôi cũng chúc anh kết hôn hạnh phúc ngay trước mặt anh, rồi nói câu sau này không gặp lại nhau nữa. Có được không?”
������