“Phì, cái đồ vô lại nhà ngươi, chết đi!” Long Vũ vừa tức vừa buồn cười, chụp quyển sách đập về phía Tử long trên giường.
“Ôi da, sao Vũ muội muội lại đối xử với ta như vậyï¼x”
Tử Kim Thần Long uể oải lăn trên giường, liến thoắng:
“Muội coi, ta và muội thật là hữu duyên, ta vốn thần long, tên của muội cũng có chữ Long. Hay là, thân thể của nàng có dòng máu thần long của ta, lại còn có nữa quả tim của thiên sứ, lại nữa nếu thành tiên trước…… ai da, sao nàng lại bạo lực thế hảï¼x Á, là ngươi, tiểu tử chết tiệt ngươi làm cái gì vậyï¼x Mau thả ta ra!”
Thần Nam khuôn mặt cười cợt, nhưng đôi tay không hề nhàn rỗi, lúc Tử Kim thần long chưa thẳng người ra, nhanh chóng thắt nút người nó lại, sau đó dùng Cầm Long Thủ đem nó ném thẳng ra ngoài.
Long Vũ gương mặt vui vẽ, yên lặng quan sát mọi chuyện, đến chừng Tử Kim thần long rớt xuống tuyết, nàng bật cười hi hi hướng xuống đó vẫy vẫy tay.
Tử Long giận dữ hét lên:
“Ha, ta mệt mỏi với các ngươi rồi, ta đi tìm Phượng Hoàng tiểu nha đầu luận đàm long sinh lý tưởng với ta!”
“Long Vũ nàng đã hồi phục sức khỏe rồi hả?”
“Cảm ơn, đã khỏe hơn nhiều rồi.”
“Nàng đã ăn được nữa trái tim của thiên sứ, cơ thể của nàng giờ tiềm ẩn lực lượng rất lớn, nếu nàng luyện hóa được, có thể trở thành một trong thập đại cao thủ của Đông đại lục. Ta biết trước kia nàng vì có nguyên nhân, nên không chịu khổ công tu luyện. Nhưng bây giờ nàng đã bắt đầu một cuộc sống mới, với tư chất của nàng, nếu quyết tâm, tiến vào mức thập đại là chuyện dễ như trong lòng bàn tay, ta hy vọng nàng có thể quên đi quá khứ. Đương nhiên, vạn lần đừng quên ta nhé……”
“Chết đi!”
Long Vũ trừng mắt, ráng sức đập hắn, nói:
“Muội tính nói lời cảm tạ huynh, có dè đâu, giang sơn dễ đổi bản tính khó thay, cái tên vô lại huynh cuối cùng cũng không đàng hoàng chút nào.”
Thần Nam cười nói:
“Kỳ thật, câu nói cuối cùng là mấu chốt đó!”
Long Vũ đấm thêm vài cái, rồi bước lên phía trước, nhìn đám hoa tuyết bay lượn bên ngoài, nói:
“Hai ngày sau muội phải xa rời Sở đô rồi, phụ thân muội đã phái người tới đón muội về.”
“Về nhàï¼x”
Thần Nam trợn mắt ngạc nhiên, sau đó cất giọng:
“Muội cũng nên về nhà thôi, nhưng đừng có quên đi bằng hữu một thời của mình đó.”
“Không thể đâu…..”
“Ý ta là nàng nhất định phải nhớ ta trong tâm, tóm lại….”
“Bang”
Thần Nam chưa kịp đáp trả, đã bị Long Vũ cho một quyền.
“Vô lại như ngươi chục tên như nhau, đều không có một điểm đàng hoàng.”
“Úi, ta sợ là nàng vì ly biệt mà đau lòng mà. Hơn nữa, ta nói toàn sự thật thôi. Long Vũ, về nhà rồi yên tĩnh cho tốt, đừng có quên đi mau quá. Đừng có lấy chồng, nếu mà định lấy chồng thì phải thông tri cho ta biết, ta còn thiếu nàng một mạng, chỉ có lấy thân này để đền bù thôi. Nếu như nàng có giải khai được tâm sự trong lòng, chỉ cần rao truyền ra ngoài tu luyện giới một chút thôi, dù có ngoài vạn lý ta sẽ lập tức cỡi rồng tới Tấn quốc long gia. Ôi cha, đừng đánh ta, ta nói thiệt mà……”
“Ngươi thật ..thật là……” Long Vũ điềm tĩnh ngắm nhìn những bông hoa tuyết bay phất phơ ngoài song cửa thật lâu không lên tiếng…..
Hai ngày sau, Long gia lão quản gia cỡi phi long bay tới Sở đô, đón Long Vũ hồi gia. Ở quảng trường của Bình Dương thành, nhiều người tới tiễn nàng đi, Long Vũ cùng mọi người nói lời tạm biệt, vô cùng trân trọng.
Ngồi trên phi long ở trên cao, Long Vũ nhìn xuống dưới Sở Nguyệt, tiểu công chúa, Khải Lợi, Mộng Khả Nhi, cùng với Đông Phương Phượng Hoàng, Khải Văn, Lãnh Phong và cao thủ trẻ tuổi của tứ đại học viện, đôi mắt nóng lên, thiên hạ rộng lớn, lần này chia tay, biết bao giờ mới có cơ hội gặp gỡ nữa.
Thần Nam cước đạp Tử Kim thần long, vai mang họa kích bay lên không, chẳng buồn để ý tới việc làm người ở Sở đô kinh hãi, không ngừng bay lên cao, nhìn về Long Vũ đang bay ngày càng xa dần.
Đột nhiên, Tử Kim thần long lên tiếng hát lớn, âm thanh truyền xa vài chục dặm, thanh âm lại có mấy phần tương tự như thanh âm của Thần Nam:
(Đoạn dịch nghĩa của dịch giả brianeric)
“W..ào..o ……
Tóc em tựa tuyết, mượt mà bay đi. Anh thật cảm kích những ai Mời ánh trăng sáng rọi sáng và rõ vào kỉ niệm trong anh.
Tình yêu dưới trăng thật hoàn mỹ.
Tóc em tựa tuyết, nước mắt rơi vào không gian
Ai trở nên già đi khi anh đợi chờ? Ngà ngà say, không gian chìm trong rượu nồng.
Anh dùng sự hối tiếc để ghi nhớ tình yêu ngàn kiếp dành cho em, thương nàng cho đến ngàn đời.
W…ào…o …… nếu nàng xuất giá đừng lấy kẻ khác, phải gả cho ta đó…… W…ào…o ”
(Dịch thơ của Phuong03:
Ngao ô… Tóc nàng như tuyết lúc chia ly Lòng ta cảm động biết nói gì Hôm nào dưới trăng cùng nguyện ước Giờ chỉ còn ta mãi khắc ghi Tóc dài vương vấn mãi không thôi Nước mắt chia ly nói thay lời Xin đợi suốt đời không nuối tiếc Tim ta đã tạc dáng nàng rồi Ngao ô…
Lấy chồng nhớ gả cho ta Nếu lấy người khác e là không xong
Bài thứ hai.
Biệt ly – Vương vấn tóc dài Lòng ta đau nhói nhìn ai thẫn thờ Hôm qua còn dệt ước mơ Ái tình hoàn mĩ bây giờ ở đâu Tóc mây lưu luyến – Người sầu Kiếp này xin nguyện bạc đầu chờ ai Kỷ niệm mãi mãi không phai Vạn năm vẫn nhớ mắt ai lệ nhòa
Lấy chồng thì phải lấy ta Nếu không ta sẽ chẳng tha cho nàng. )
Nhìn về phía xa xa, Long Vũ ráng sức vẫy tay, hình như đang hét lớn điều gì.
Đến khi Long Vũ biến mất ở cuối chân trời thì Thần nam mới sực tỉnh, nhìn xuống phía dưới, phát hiện ra vô số người ở dưới đang chỉ chỏ về phía hắn.
“A……”
Thần Nam ngẩng lên trời hét lớn:
“Cá chạch đáng chết, bên dưới mọi người đều nghĩ tiếng cá trạch ngươi là ta, mau đem ta xuống dưới!”
Ở bên dưới, Sở Nguyệt, Khải Lợi, Lãnh Phong, tiểu công chúa phá ra cười lớn, còn bách tính bình dân thì rì rầm bàn tán khắp mọi nơi.
Nữa tháng đã trôi qua kể từ cuộc đại chiến nổ ra ở Hoàng cung Sở quốc, nhưng số lượng tu luyện giả tụ tập ở Sở đô không hề giảm đi, mà còn lại tăng lên, nhiều cao thủ đều truy tầm tung tích của các cao thủ vô địch, đồng thời cũng chờ đợi tin tức của thần vật.
Hai ngày sau, một tin chấn động đã lan khắp cả đế đô, Hỗn Thiên Đạo Tiểu Ma Vương của thái cổ lục đại tà đạo đã ước chiến với Thần Nam ở Quảng trường trung ương của Sở đô.