– Còn không nhanh lên, ngoan ngoãn làm con chó dẫn đường, đem toàn bộ bảo tàng đã cướp đoạt giao ra đây, còn miễn cho ngươi khỏi chết, nếu không hôm nay toàn bộ các ngươi đều phải chết, một tên cũng không để lại…
Liễu Tật Phi ha ha cười, sắc mặt dữ tợn, trong giọng nói không hề có chút che giấu.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, chợt nghe một thanh âm thiếu nữ mang theo vẻ chất vấn vang lên.
– Ngươi còn không ra tay sao?
Theo thanh âm nhìn lại, người nói chuyện là Thiết Lan Nhi, mà đối tượng nàng nói chuyện chính là Nhiếp Vân.
– A a!
Nghe được tiếng chất vấn của nàng, Nhiếp Vân bất đắc dĩ cười.
Vốn hắn còn định xem thêm một lát, nhưng không nghĩ tới nàng đã nói ra lời như vậy, đành bước lên một bước, nhìn Hoắc Cương cùng Ngụy Thiên.
– Được rồi, các ngươi lập tức rời đi đi, ta cũng không muốn động thủ, cũng đừng ép ta!
Không để ý tới biểu tình của ba người Hoắc Cương, Nhiếp Vân thản nhiên khoát tay nói.
– Ngươi nói cái gì? Đồ không biết sống chết, dám nói chuyện như vậy với Hoắc Cương đại nhân, quả thật muốn chết!
Ngụy Thiên tức điên, điên cuồng hét lên:
– Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết đại giới khi ngươi dám trang bức!
Nói xong điên cuồng hét lên một tiếng, đánh thẳng một chưởng về hướng Nhiếp Vân.
– Cút!
Nhiếp Vân không hề tránh né, đột nhiên quát to một tiếng!
Tiếng quát giống như sấm sét tạc nổ giữa thiên không, lực lượng cường đại nháy mắt hình thành âm ba gợn sóng trên không trung, lao thẳng về hướng công kích của Ngụy Thiên!
Ba ba!
Âm ba va chạm công kích, không khí vẩy ra vô số hoa lửa, Ngụy Thiên cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như bị một cự chùy hung hăng đập trúng đầu, miệng mũi phun đầy máu tươi bay ngược ra ngoài nặng nề suất dưới đất, nhìn qua như bãi bùn lầy!
Còn chưa ra tay, chỉ một tiếng quát mắng đã đánh trọng thương cường giả khí tông đỉnh. Một màn đột nhiên xuất hiện làm mọi người đều ngây ngốc tại chỗ.
– Đây…đây…đây là thực lực gì? Vừa rồi ta còn muốn khiêu chiến hắn sao?
Mạnh Quyền nằm ở góc tường chứng kiến Nhiếp Vân chỉ quát một tiếng đã đánh Ngụy Thiên trọng thương không biết sống hay chết, hoảng sợ tới mức run rẩy không ngừng.
Mãi tới lúc này hắn mới biết tại sao vừa rồi đối phương không tỷ thí với hắn, nguyên lai người ta không phải sợ hãi mà là khinh thường ra tay!
– Ngươi là cường giả chí tôn?
Liễu Tật Phi cũng không phải kẻ ngu ngốc, thực lực Ngụy Thiên không kém hắn bao nhiêu, hiện tại chỉ bị một tiếng quát liền bị phun máu, thực lực đối phương thế nào nếu còn không nghĩ ra thì là ngốc tử!
Thì ra là thế!
Khó trách lúc ở Tế Bắc thành, thiếu niên kia chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã làm cho Vu Kiệt thăng cấp khí tông, thật thoải mái đánh bại Liễu Uyên…nguyên lai hắn lại là cường giả chí tôn!
– Chí tôn? Không nghĩ tới chỉ một dong binh đoàn nho nhỏ lại có cường giả như vậy, là ta nhìn lầm!
Ánh mắt Hoắc Cương lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ chợt lóe liền biến mất, sau đó chậm rãi đi tới.
– Nhưng đều là cường giả chí tôn, khác biệt vẫn rất lớn, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết, chí tôn sơ kỳ cùng chí tôn đỉnh chênh lệch như thế nào. Không có trăm năm khổ công, quả thật là nằm mộng!
Vừa rồi Nhiếp Vân động thủ tuy hiệu quả rung động rất lớn, nhưng cũng đem thực lực của mình hoàn toàn hiển lộ.
Chí tôn sơ kỳ!
Chính bởi vì như thế, tuy Hoắc Cương rung động nhưng không sợ hãi.
– Khác biệt rất lớn? Khác biệt có bao nhiêu?
Nghe lời uy hiếp, Nhiếp Vân không thèm để ý chút nào.
Thực lực Hoắc Cương tuy là chí tôn đỉnh, nhưng vẫn kém hơn Bách Hoa tông chủ, Bách Hoa Tu còn bị mình đánh bại, càng khỏi nói người này.
– Bao nhiêu? Loại chênh lệch này ngươi không thể tưởng tượng!
Hoắc Cương đi tới giữa phòng, nhìn thiếu niên với vẻ bình tĩnh cùng tự tin.
– Lan Nhi…bằng hữu này của con…hắn là cường giả chí tôn?
Thiết Nham bọn họ cũng vừa tỉnh táo lại, Thiết Nham nhẹ giọng hỏi.
– Ân! Hắn là chí tôn, nếu không nhờ hắn hỗ trợ, con làm sao có thể thu phục Hắc Vân Báo!
Thiết Lan Nhi nở nụ cười, dáng vẻ tràn ngập kiêu ngạo.