Văn chương tri thức không sai biệt lắm hoàn toàn trả lại cho lão sư rồi, không thể miêu tả. Vẻ quyến rũ động người này, giống như băng sơn ngàn năm bắt đầu tan rã đi.
– Biểu tỷ, ta thấy tỷ không có đồ trang sức gì, để người khác mua cho tỷ một ít, chỉ sợ tỷ không để ý…
Đường Tiểu Đông một bộ thần tình lấy lòng.
– Nếu tỷ thấy chướng mắt, ngày mai ta sẽ đi mua lại cho, hì hì.
Mở hộp gấm nhỏ ra, bên trong đựng vài thứ trang sức tinh mỹ, là một chuỗi trân châu đắt giá xa xỉ, dưới ánh nến yếu ớt lóe ra ánh sáng.
– Trang sức quý trọng như vậy…
Đường Sương nhẹ giọng hô một tiếng, đôi môi đỏ mọng lộ ra vẻ cười dịu dàng.
Nói thật, nàng cả đời chìm trong võ học, những vật phẩm trang sức của nữ nhi này thật đúng là không có bao nhiêu. Đường Điềm trời sinh tính hiếu động bướng bỉnh, yêu thích thu thập các loại cùng đi náo loạn lung tung, nhưng nhiều ít cũng có vài bộ vật phẩm trang sức bản thân yêu thích.
– Cái này… Cũng không ít tiền…
Đường Sương cúi đầu, hai gò má ửng đỏ khó nén vui sướng trong lòng.
Đường Tiểu Đông cười ha hả:
– Chút tiền ấy thì là cái gì, chỉ cần biểu tỷ vui vẻ là được rồi.
Hắn gật gù đắc ý nói:
– Tỷ chưa nghe điển tịch nói sao, nụ cười của hồng nhan giá nghìn vàng đó.
Đường Sương chớp chớp mắt đẹp, trong đầu rung động từng đợt.
Trong lòng đột nhiên khẽ động, mày liễu nhíu lại:
– Biểu đệ, đệ sẽ không…
Hắn ra sức lấy lòng mình như vậy, không phải cầu mình thủ hạ lưu tình cho trắc thí ngày mai chứ?
– Không có, tuyệt đối không có.
Đường Tiểu Đông kiên quyết lắc đầu:
– Ngay mai biểu tỷ không cần thủ hạ lưu tình, cứ hạ thủ tàn nhẫn vào, ha hả…
Hắn cầm lấy chuỗi vòng cổ trân châu kia, cười tủm tỉm nói:
– Biểu tỷ, tỷ đeo vào thử xem, khẳng định cực kỳ đẹp đẽ, xinh đẹp bức người.
Đường Sương chớp đôi mắt đẹp, sẵng giọng:
– Đệ nha, luôn dịu dàng như vậy, thảo nào các nàng đều bị đệ mê hoặc đến đầu óc điên đảo, tận tâm nói tốt cho đệ…
Thấy hắn có ý đeo cho mình, trong lòng đột nhiên cuồng nhảy cảm giác khó hiểu, hai gò má nàng càng đỏ lên.
Biểu tỷ e thẹn động người, xinh đẹp không thể kháng nổi, Đường Tiểu Đông nuốt một ngụm nước bọt, cười hắc hắc nói:
– Có một điển cố, gọi là cái gì nhỉ…
– A, đúng rồi, tiếng động khuê phòng, như tiếng họa mi hót, hắc hắc.
Hai gò má Đường Sương càng lộ ra vẻ đỏ, sẵng giọng:
– Lại lộn xộn nữa rồi…
Trong lòng nhảy loạn như nai con, một trận khẩn trương không rõ nguồn gốc.
Nàng đứng yên không lên tiếng, tựa hồ như cam chịu.
Đường Tiểu Đông mừng rỡ, cầm dây chuyền trân châu vòng qua đầu nàng, nhẹ nhàng đeo cho nàng.
Đường Sương tựa hồ có chút khẩn trương, má ngọc mềm mại đầy mây đỏ, ánh mắt nhắm chặt lại, thân thể run nhè nhẹ.
Hai gò má Sương biểu tỷ lộ vẻ ngượng ngùng động người làm hắn khó kiềm nén, cộng thêm hai người rất gần, mũi thơm yếu ớt của cơ thể xử nữ làm Đường Tiểu Đông càng sục sôi máu, khó mà giữ nữa.
Hắn vốn chỉ muốn hí lộng một chút, lúc này bộ dạng khẩn trương e thẹn của Sương biểu tỷ trở thành chất xúc tác cổ vũ hắn, cái gì mà Liễu Hạ Huệ không xiêu lòng trước mỹ sắc, Đường Tăng ca ca không có “cỡi ngựa”, đó là kẻ ngu mà thôi.
Đường Sương vốn khẩn trương nhắm mắt để hắn tự mình đeo hạng liên trân châu, sau khi cảm nhận được cái mát lạnh của trân châu làm nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, thân thể đột nhiên lại run lên.
Nàng cảm thấy được một bàn tay xoa lấy hai gò má nàng, bàn tay mặc dù có chút thô ráp, nhưng lại dịu dàng, giống như gió xuân thổi vào mặt, rất nhẹ, rất dịu, mang theo một cảm giác không nên lời.
Ừm, có chút kỳ lạ. Dù sao đi nữa cảm giác này rất rất kỳ lạ mà…