“ChịNgữ Tứ, chuyện đó chị cũng không biết bằng em rồi!” Vương Giai Di mặtmày sáng rỡ, “Lúc đó Lan San không thích anh Thịnh, lúc đó Lan San là có người trong lòng đấy!”
Cố Lan San nghe nói như thế, hơi nhíu nhíu mày, giương mắt, nhìn về phía Vương Giai Di.
Làm sao cô ta biết lúc đó cô có người trong lòng?
Bà Cố biết, là bà Cố nói cho cô ta biết sao?
Tim Cố Lan San bỗng rơi xuống lộp bộp, nét mặt vẫn duy trì nụ cười nhànnhạt như trước, chỉ là trong lòng lại xiết lại thật chặt.
Vốn ThịnhThế không có hứng thú với những lời này của Vương Giai Di, bỗng nhiênnghe được Vương Giai Di nói như vậy, liền ngẩng đầu lên, nhìn Vương Giai Di một cái, đáy mắt chợt lóe lên, có chút làm cho người ta nhìn khôngthấu.
“Cô ấy làm sao có thể nói cho chị biết chứ?” Vương Giai Di dứtkhoát quay qua nói với Cố Ân Ân một câu, sau đó quay đầu, nhìn về phíaCố Lan San đang nhíu mày, trong mắt hiện lên đầy sự đắc ý.
Lời nàyVương Giai Di nói ra rất chân thực, người khác nghe xong, chỉ cho rằngCố Lan San ngượng ngùng nói chuyện của mình với chị của mình là Cố ÂnÂn.
Nhưng mà, người biết, cũng hiểu được, người Cố Lan San thíchchính là Hàn Thành Trì, vị hôn phu của Cố Ân Ân, trên danh nghĩa là anhrễ của cô, làm sao mà cô dám để cho Cố Ân Ân biết?
Cố Lan San biếtVương Giai Di hận mình, mặc dù cô không xác định người trong lòng mìnhtrong miệng Vương Giai Di có phải là Hàn Thành Trì hay không, nhưng côphải phòng bị trước một chút, liền cười cười, giọng điệu nhàn nhạt nói:”Chuyện đã trôi qua bao lâu rồi, tôi cũng không còn nhớ rõ.”
ThịnhNgữ nghe Cố Lan San nói như vậy, lập tức cười phụ họa nói: “Đúng rồi,cái này đều là chuyện của bao nhiêu năm trước, còn nhắc đến anh ta làmcái gì?”
“Chính là đã qua rất nhiều năm, không quan trọng, bỗng nhiên nhớ tới, cho nên mới nhắc lại nha!” Vương Giai Di cười tủm tỉm nói:”Huống chi cũng không sao cả, Lan San cũng sẽ không ngại, đúng không,Lan San?”