Cô ôm lấy cổ anh, một hồi sau nụ hôn mới dần dần dịu trở nên. Trong khoang miệng có vị tanh của máu, hình như anh cắn cô rách môi luôn rồi!
”Ưm..buông em..”
Lời chưa nói hết anh lại thô bạo cuốn lấy lưỡi cô, hôn cô hết mức đầu hoa tai ù, xém nữa là ngất luôn trên giường anh mới buông ra.
Anh buông ra cúi người cắn mạnh vào cần cổ cô, miệng đau, chân thì mềm nhũng, hơi thở thì không ổn định, cổ lại bị cắn cho phát đau. Đây còn không phải là đang phạt cô thì là gì nữa!
Anh ngước lên dùng tay lau nước mắt cho cô :”Hôn em một chút, em khóc cái gì?”
.
Gần đến mười hai giờ cửa phòng cô mới được mở ra, Khúc Yên đã được choàng thêm một chiếc khăn choàng cổ màu xám. Trên đó vẫn còn vương lại mùi hương của anh.
Cũng không ai thắc mắc tại sao cô lại choàng thêm khăn, thời tiết về đêm vô cùng rét lạnh. Họ chỉ nghĩ là cô sợ lạnh thôi. Nhưng nào ngờ đằng sau khăn choàng cổ ấy lại là có vô số dấu hôn của ai kia.
Bên ngoài mang bộ dáng cao cao tại thượng, trầm trầm ổn ổn phong độ ngút trời nhưng thật chất khi không có ai lại là mặt người dạ thú, không cho ôm thì hôn, không cho hôn thì cắn lung tung.
Dưới nhà Bạc Kiêu và Arja đang xem tivi, họ cũng chả buồn mà liếc đến anh với cô. Khúc Yên nhìn đến bộ phim họ đang coi thì nhíu mày, ngày tết lại đi coi phim kinh dị Nhật, có phải là rất đáng sợ không.
Lúc này Ôn Thành Uy cũng bước xuống nhà định uống nước, ông đã thay đồ ngủ dài tay trong rất có phong độ ngời ngời. Không tự chủ mà nhìn Thẩm Tây Thừa.
Sau khi anh công khai ra thì trừ lúc ông cấm đoán không cho tiếp xúc thì hầu như họ đều dính với nhau, ông vẫn cảm thấy con người của Thẩm Tây Thừa lại không phù hợp với yêu đương.
Anh xoa xoa bàn tay đang lạnh của cô, không biến sắc hỏi :”Còn lạnh không?”
Khúc Yên lắc đầu, muốn rút tay lại mà không được. Cô lại sợ bị cha mắng nhưng cũng e ngại với Thẩm Tây Thừa, nhìn ánh mắt anh mang rõ ý cảnh cáo cô vô thức im bặt.
Ôn Thành Uy bĩu môi, đâu phải con gái ông dính người. Kẻ dính người là Thẩm Tây Thừa.
.
Mười hai giờ mọi người đi ra trước sân, ở trong thành phố đang có màn bắn pháo hoa, bắn lên bầu trời rồi nở ra tạo thành một hình bông hoa rực rỡ, sáng chói sau đó cũng dần dần biến mất.
Đúng lúc này trên bầu trời cách chỗ họ đứng không xa cũng có một màn bắn pháo hoa, Khúc Yên nhíu mày nhìn anh :”Là anh cho người bắn sao?”
Pháo hoa này lớn hơn cái khi nãy rất nhiều, có đủ màu sắc khác nhau. Đây cũng là lần đầu tiên cô được chứng kiến tận mắt màn pháo hoa to đến thế này. Trong kinh ngạc có hào hứng, trong mắt lấp lánh ánh sáng của pháo hoa.
Pháo hoa cũng nở rộ trong mắt cô.
Xung quanh không có nhà dân, người bắn pháo hoa chỉ có thể là người giúp việc hoặc là ai đó anh phái tới. Dĩ nhiên không sai, anh nhìn cô cười nhẹ không đáp, tựa hồ như đã trả lời.
Lâu lắm rồi mọi người mới có thể mãn nhãn xem một màn pháo hoa lâu đến thế, giống như không có điểm dừng.
Một đường cong của pháo hoa từ mặt đất bắn lên không trung tạo thành hình lốc xoáy màu vàng như mặt trời, nở ra bao chùm sáng muôn hình vạn trạng sáng cả màn đêm trên cao, cả ngôi biệt thự cũng sáng lên bởi những ánh sáng đủ màu từ pháo hoa. Ngôi nhà như có gắn đủ loại đèn, lấp lánh những ánh sáng khác nhau.
Khúc Yên ở trong lòng anh xem pháo hoa đến cười tươi như hoa, đôi má vì khích động mà hồng lên. So với hoa cô lại càng mang đến một nguồn năng lượng tích cực ấm áp.
Cô chính là ánh trăng sáng rực trong lòng anh.
Anh bỏ ra một số tiền để mua rất nhiều loại pháo hoa khác nhau. Chỉ để thấy nụ cười này.
Thẩm Tây Thừa nắm lấy tay cô, kéo Khúc Yên lại gần hơn, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô :”Năm mới vui vẻ.”