Nói đến đây, Trì Tiểu Trì nhẹ giọng nhấn mạnh: “…Cô sẽ nhớ phần ân đức này, đúng không?”
Triệu Nhu chỉ cảm thấy người trước mắt thật đáng sợ, không biết nên trả lời đúng hay không, tâm tư vô cùng hỗn loạn: “Tôi đương nhiên…anh có ý gì?”
Trì Tiểu Trì nói: “Để tôi nói thẳng. Nếu như cô chỉ đơn thuần cho rằng chúng ta mới vừa quen biết, bèo nước gặp nhau, mục đích chưa rõ, cảnh giác như vậy với chúng tôi, cũng như che giấu dị năng là chuyện hợp lý. Nhưng tôi không hy vọng cô ôm mục đích khác trong lòng, che giấu bí mật nâng lên trình độ dị năng của mình.”
“…Thí dụ như, cô dự định sau khi vết thương lành lại, rời bỏ chúng tôi, lại đi giết thêm vài người, nâng lên dị năng của bản thân để tăng cường lợi thế sống sót cho mình.”
Triệu Nhu sợ hãi, trên gương mặt chẳng khác nào có ngọn lửa đang bành trướng, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.
Cô lúng túng nói: “Anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe chẳng hiểu gì cả.”
Trì Tiểu Trì nói: “Nghe không hiểu cũng không sao. Tôi có thể dùng cách biểu đạt đơn giản hơn. —–Tôi đang cảnh cáo cô không được phép chủ động đi giết người.”
Triệu Nhu ngơ ngác!
Quả thật cô muốn che giấu bí mật “Giết người dị năng có thể tăng cao thực lực bản thân”.
Một mặt là cô sợ sau khi đám người Trì Giang Vũ biết chuyện sẽ giết chết kẻ yếu là mình.
Mặt khác, cô thật sự nghĩ tới: Nếu như, chỉ là nếu như có thể giết thêm một người, có phải năng lực tiên đoán của cô sẽ càng trở nên mạnh hơn?
Nhận được sự bảo vệ của người khác đương nhiên là tốt, nhưng vẫn không bằng chính mình có thể mạnh mẽ hơn.
… Ác niệm sâu xa trong lòng Triệu Nhu bị người ta nói trắng ra, ném lên mặt nước, tựa như con cá chết nằm phơi bụng khiến cô vừa lúng túng vừa hoang mang, khó nén khỏi xấu hổ.
Cô lung tung phủ nhận: “Anh đừng nói bậy! Tôi không muốn giết người!!”
“Không muốn là được rồi. Giới hạn là thứ có thể kéo thấp mọi vật, càng giết người sẽ càng không thể thu tay về.” Trong giọng nói của Trì Tiểu Trì mang theo tiếng cười, “Trở nên mạnh mẽ, sau đó sống tiếp, ai mà không muốn cơ chứ? Tôi cũng vậy thôi.”
Triệu Nhu cảm thấy lạnh lẽo.
Giọng điệu của Trì Tiểu Trì rất bình tĩnh, cô càng cảm thấy người này thiện ác khó lường.
Cô dịch chuyển thân thể một chút, lúc này mới phát hiện tay chân của mình đã cứng đờ.
Cô muốn bỏ dở lần nói chuyện này, thậm chí quên mất tất cả những lời đối thoại này đều xảy ra trong tiên đoán của mình, định đứng dậy rời đi, cách Trì Tiểu Trì càng xa một chút.
Ai ngờ, cô vừa dùng chân trái nâng người lên thì liền có một áp lực nặng nề như sóng lớn trực tiếp đè cô ngồi trở về tảng đá.
Toàn thân của Triệu Nhu toát mồ hôi lạnh.
….Sức mạnh này là từ đâu mà tới….
“Tôi còn chưa nói hết.” Trì Tiểu Trì vẫn cứ ngồi yên, nhã nhặn nói, “Mời ngồi.”
Triệu Nhu bị áp lực nặng nề trên vai ép đến thịt trên má cũng khẽ run, chiếc lưỡi tê dại.
Cô khó nhọc nói: “Anh, dị năng của anh…rốt cục là gì vậy?”
Trì Tiểu Trì: “Dịch chuyển tức thời. Có lẽ là cô đoán như vậy đúng không?”
Nói xong, anh tiến lại gần Triệu Nhu một chút: “…Nếu không thì cô cảm thấy sẽ là cái gì?”
Dù sao Triệu Nhu vẫn là cô bé còn chưa tốt nghiệp cấp ba, làm sao chịu được tinh thần bị áp bức như vậy, tiếng nói và thân thể đồng loạt run rẩy: “Anh…rốt cục muốn làm gì…”
Trì Tiểu Trì đáp: “Đưa hết thảy những người còn muốn làm người, sốt sót cùng đi ra ngoài.”
Triệu Nhu nhìn Trì Tiểu Trì một cách không dám tin tưởng.
Nếu như cô nghe thấy lời này ở năm phút trước thì nhất định sẽ cảm thấy người này đang mơ mộng ngây ngốc.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Trì Tiểu Trì thì cô càng có vài phần tin tưởng.
“Người muốn sát hại người vô tội thì không xứng đáng làm người.” Trì Tiểu Trì giơ tay lên, chỉ vào giữa trán của Triệu Nhu, “Nếu cô cho rằng ‘sống tiếp’ quan trọng hơn so với ‘làm người’ vậy thì xin cứ tự nhiên. Việc tôi có thể làm là giúp cho cô lúc chết có thể bớt đau đớn hơn một chút.”
…
Gió mát thổi qua, lay động sợi tóc.
Hành trình tiên đoán của Triệu Nhu kết thúc dưới sự chấn động tinh thần kịch liệt.
Mới vừa rồi sắc mặt của cô còn bình tĩnh, hiện tại mồ hôi đã chảy ướt cả người, thuận theo sóng mũi rơi xuống.
Trì Tiểu Trì phát hiện trạng thái của cô khác thường, nghiêng đầu lại, cùng cô tiếp xúc tầm mắt trong vài giây.
Trong giây lát, cậu hé miệng nở nụ cười.
“Nếu cô đã xem tiên đoán thì tôi cũng không cần tốn nhiều nước miếng.” Trì Tiểu Trì nói thẳng, “…Cho nên, cô dự định sẽ lựa chọn thế nào?”
Hô hấp của Triệu Nhu dần dần ổn định trở lại, nhưng vẫn im lặng không nói.
Trì Tiểu Trì kiên nhẫn chờ cô đáp lại.
Qua một lúc lâu sau, Triệu Nhu vỗ về đầu gối đã được băng bó vết thương cẩn thận, hỏi: “Rốt cục dị năng của anh là gì?”
Trì Tiểu Trì nói: “Rất nhiều. Nhiều đến mức cô không nghĩ tới.”
Trong lòng Triệu Nhu có chút hy vọng: “Có thật không?”
“Đoạn đường vừa qua của cô gặp người chân tình hay giả ý cũng không ít đúng không?” Trì Tiểu Trì nói, “Những gì tôi nói đều có khả năng là nói dối. Không bằng cứ nhìn xem tôi sẽ làm thế nào đã?”
Triệu Nhu cúi đầu.
…Đúng vậy.
Người này biết rõ giết chết người dị năng thì năng lực có thể cấp tốc tăng trưởng, nhưng lại không thừa dịp cô bị thương mà giết chết cô, còn cứu mạng cô.
Chỉ cần điểm này thì những lời anh ta nói có vài phần tin được.
…Tuy rằng vẫn rất đáng sợ.
Trì Tiểu Trì cũng mặc kệ trong lòng của cô đang bố trí cái gì, đưa tay ra trước mặt cô.
Triệu Nhu do dự một lúc, rốt cục vẫn nắm lấy tay cậu.
Trì Tiểu Trì nói: “Hoan nghênh nhập đội.”
Nghe nói như thế, Triệu Nhu liên tưởng đến những vấn đề mà mình từng hỏi Trì Tiểu Trì trong tiên đoán của cô, nhịn không được mà cảm thấy buồn cười.
Mặc dù Trì Giang Vũ thể hiện năng lực rất mạnh nhưng hiện tại cô đã nhìn ra thủ lĩnh chỉ huy đội ngũ này chân chính là ai.
Cô liền hỏi vấn đề kia một lần nữa: “Thủ lĩnh của các anh là ai?”
Không ngờ người trước mặt thản nhiên chỉ về phía Lâu Ảnh: “Là anh của tôi.”
Triệu Nhu khó tránh khỏi nghi ngờ: “…Chẳng phải là anh sao? Tôi còn tưởng rằng—”
Trì Tiểu Trì cười đáp: “Bởi vì anh ấy có thể chăm sóc tôi.”
Trả lời xong, Trì Tiểu Trì liền cầm con cào cào trong tay đặt lên tảng đá, vỗ vỗ đất cát trên tay, lưu lại Triệu Nhu ngẫm nghĩ về sự đời, đi đến trước chảo mì nóng hổi, múc một bát cá chạch tươi ngon, ở phía trên còn rắc đầy thịt bò vụn.
Lâu Ảnh bàng thính tất cả ở trong đầu Trì Tiểu Trì, bị một câu hời hợt nói ngọt cuối cùng của cậu khiến cho trái tim yếu mềm, lời nói cất lên cũng mang theo tiếng cười: “Anh còn tưởng rằng em sẽ nói chuyện nhẹ nhàng với cô ấy chứ.”
Trì Tiểu Trì múc thêm canh vào trong bát: “Thái độ của em rất tốt mà. Mục đích cũng đạt được rồi.”
Lâu Ảnh: “Hiện tại e rằng cô ấy sẽ không hoàn toàn tín nhiệm chúng ta.”
“Như vậy rất tốt. Tín nhiệm là thứ dễ dàng bị đánh tan nhất, đặc biệt là trong tình huống sống còn này.” Trì Tiểu Trì dùng ngón tay bị nóng đỏ nắm lấy vành tai để hạ nhiệt độ, “Em không cần bọn họ cảm thấy an tâm. An tâm là chất độc ma túy, không dùng được. Em chỉ cần khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi là được rồi.”
Lâu Ảnh bật cười.
…Đây cũng thật sự là tác phong của Trì Tiểu Trì.