Cơ thể của cậu ta bay vèo ra bên ngoài tựa như một viên đạn, đập mạnh máy phát lên vách tường phía sau lưng.
Rắc rác!
Vách tường rạn nứt.
Cậu ta bị ghim chặt vào bên trong bức tường trong tư thế hình chữ “đại”.
Tắt cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.
E là mọi chuyện xảy ra chưa đến ba giây nữa.
Cái người không ai sánh nổi kia đã bị đá bay ra ngoài rồi.
“ÁI”
Đám người Tào Uy, giám đốc Trình, Khương Vượng, Lâm Tử Ngữ cùng trợn tròn mắt.
Xong xuôi, Lâm Dương thản nhiên phủi tay, rồi anh nắm lấy cổ tay của cái người khổng lồ kia, ném mạnh về phía cậu chủ của anh ta.
Người khổng lồ bị mất thăng bằng vì động tác mạnh mẽ của Lâm Dương, cũng bay sang đấy.
“Hả?”
Vẫn còn đang choáng váng, nhưng trông thấy thé, cậu ta vội vàng giấy giụa chui ra khỏi bức tường, nhưng chân vừa mới chạm đất, người khổng lồ đã bay tới nơi, va mạnh vào người cậu ta.
Bịch!
Hai người đè nhau thành một đống, cả hai mắt nổ đom đóm, đầu vỡ máu chảy.
Khung cảnh này khiến cho những người đứng tại đó đánh mắt khả năng suy nghĩ của mình…
Hai con người khác hẳn người thường như vậy… Thế mà lại chỉ giống như mấy con thú cưng được nuôi trước mặt Lâm Dương sao?
“Không ngờ cậu cũng là một người luyện võ đấy, chắc là kiểu luyện ngoại công có phải không? Nếu không thì cú đạp vừa rồi đã đủ khiến cậu phải ngắt xiu rồi.”
Lâm Dương hai tay đút túi quần, chậm rãi bước về phía bọn họ.
“ƯỨm… Khu khụ…”
Người khổng lồ vội vàng lồm cồm đứng dậy, gào rống lên như là một con gấu rồi giơ tay đắm về phía Lâm Dương.
Nhưng trong thoáng chốc, tay của Lâm Dương đã nhanh như chớp mà kề lên trêи cổ của anh ta, bóp mạnh.
“Á.”
Gương mặt của người khổng lồ lập tức đỏ lựng lên, phần cổ bị Lâm Dương nắm đã biến dạng.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Người khổng lồ tựa như phát điên, hai cánh tay tráng kiện toàn cơ nhục đấm lia lịa về phía Lâm Dương, tựa như súng máy.
Nhưng Lâm Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, dẫu cho nắm đắm của người khổng lồ có mạnh tới đâu cũng không tạo ra chút ảnh hưởng nào với anh.
“Chuyện này… sao có thể cơ chứ!”
Cậu chủ hai mát mở to, trợn tròn nhìn anh.
“Trông to lớn như vậy, sao sức lại yếu thế nhỉ? Đúng là anh chỉ biết máy động tác thô bạo bề ngoài như vậy thôi nhỉ, không biết cái gì gọi là thủ thuật tinh thế, nội kình bên trong phải không?”
Lâm Dương khẽ lắc đầu, rút cánh tay còn lại đang đút túi ra, tiện thể nhắm nhanh, chuẩn, nắm lấy cánh tay đang đắm của người khổng lò.
Shhh!
Con ngươi trong mắt người khổng lồ mở rộng, da đầu căng ra, tê rần.
Lâm Dương đột ngột tăng sức mạnh lên.
“ÁI”
Người khổng lồ kêu lên thảm thiết.
Cánh tay của anh ta đã bị Lâm Dương bóp nát, tiếng xương gãy nghe cực kỳ trong trẻo, vang dội.
Toàn bộ người trong phòng đồng thời run lên.
Sự thay đổi đột ngột này khiến cho rất nhiều người trong phòng đơ não.
Lâm Dương làm tới vậy nhưng vẫn chưa chịu thôi.
Anh nắm cổ người khổng lồ, cánh tay di chuyển, ném mạnh người anh ta lên trêи vách tường.
Sức mạnh khổng lồ đã có tác dụng.
Âm! Âm! Àm!
Người khổng lồ có lẽ phải đập người lên tường tới ba lần rồi mới ngã xuống đất, hôn mê luôn tại chỗ.
Cậu ta chưa bao giờ ngờ rằng có ngày cái người vệ sĩ gần như vô địch của mình lại bị người khác giơ tay lên là có thể nhẹ nhàng hạ gục như vậy…
Không thể nào!
Chuyện này không thể nào. lại là sự thật được!
“Anh… rốt cuộc anh là ai hả?”
Cậu ta quay phắt lại nhìn chằm chằm vào người Lâm Dương.
“Còn không quỳ xuống đi.”
Lâm Dương bình thản nhìn chăm chăm vào người cậu ta, nói, giọng anh tựa như tiếng ác ma ngâm nga vậy…
Âm! Âm! Àm!
Người khổng lồ có lẽ phải đập người lên tường tới ba lần rồi mới ngã xuống đất, hôn mê luôn tại chỗ.
Cậu ta chưa bao giờ ngờ rằng có ngày cái người vệ sĩ gần như vô địch của mình lại bị người khác giơ tay lên là có thể nhẹ nhàng hạ gục như vậy…
Không thể nào!
Chuyện này không thể nào. lại là sự thật được!
“Anh… rốt cuộc anh là ai hả?”
Cậu ta quay phắt lại nhìn chằm chằm vào người Lâm Dương.
“Còn không quỳ xuống đi.”
Lâm Dương bình thản nhìn chăm chăm vào người cậu ta, nói, giọng anh tựa như tiếng ác ma ngâm nga vậy…
