“Thần kiếm bảy màu”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, trong mắt hắn còn có ánh sáng lướt qua: “Không phải là Chu Tiên Kiếm chứ?”
“Chu Tiên Kiếm?”, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn Thái Hư Cổ Long hỏi thăm dò: “Đó là đế binh giống như Hiên Viên Kiếm sao?”
“Không phải là cực đạo đế binh nhưng lại hơn cả Cực Đạo Đế Binh”, Thái Hư Cổ Long hít sâu, “đó là thần binh thần bí, từng tồn tại ở thời hoang cổ, không ai biết lai lịch của nó, coi nó hơn cả cực đạo đế binh vì khi chư thiên thần ma đại chiến thì nó từng trảm một cực đạo đế binh”.
“Đây…”, Diệp Thành ngỡ ngàng, cực đạo đế binh còn bị trảm, vậy thì Chu Tiên Kiếm nghịch thiên thế nào chứ?
“Vùng đất này quả là bất phàm, nếu đúng là thanh kiếm đó thì thật thú vị”.
“Điều ta không hiểu là tại sao người đó lại muốn giết đạo thân của ta?”, ánh mắt Diệp Thành đầy nghi ngờ, đến giờ hắn vẫn chìm trong sương mù.
“Ngươi không hoá đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh ra nữa à? Gọi ra hỏi hắn là biết ngay chứ gì”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành rồi hỏi: “Hắn là người đương sự, chắc sẽ biết nhiều hơn!”
“Không hoá ra được nữa”, Diệp Thành khẽ lắc đầu: “Từ khi đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị giết thì ta không còn hoá ra được đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh nữa”.
“Còn có chuyện này à?”, Thái Hư Cổ Long lại cau mày.
“Ba đạo thân bị giết, đạo tắc của ta bị tổn hại, thần thông tu sĩ đều bị khống chế, mà khi đó ta lại trong trạng thái thẫn thờ, chỉ có thể dựa vào tiếng đàn của Liễu Như Yên để duy trì tỉnh táo, bất đắc dĩ mới phải phái Lý Tiêu đi truyền tin cho các ngươi”.
“Tiếc là chúng ta vẫn tới muộn”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Nhưng ngươi lấy tình cảm bù đắp cho đạo, đạo tắc lại thành viên mãn cũng coi như trong hoạ có phúc, hỗn độn đạo cũng hiểu được sâu sắc hơn!”