Ai chưa tiến vào Siêu Phàm Cảnh thì tất cả đều chỉ là giun dế, cho dù cảnh giới của cao thủ thần bí kia chỉ nằm ở Siêu Phàm Nhất Cảnh thì khi dùng hết sức lực vẫn có thể giết chết Long Tấn có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh một cách dễ dàng.
Long Tấn cay đăng gật đầu, đột nhiên ánh mắt hơi chững lại, kinh ngạc thốt lên: “Tôi có cảm giác thương thế của mình đang phục hồi rất nhanh, mà hình như thực lực cũng có tăng lên nữa.
Lão ta mới tỉnh lại nên chưa biết Dương Thanh vừa cho mình uống một viên đan dược chữa thương, ký ức vẫn còn dừng ở lúc trúng một đòn của cao thủ thần bí, suýt chết.
Lúc này, một người trong Hoàng tộc họ Long lên tiếng: ‘Là cậu Thanh, cậu ấy đã cho Hoàng Chủ uống một viên đan dược đấy ạ’.
Nghe vậy, Long Tấn quay phắt về phía Dương Thanh, trong mắt tràn đầy sự biết ơn: “Cậu Thanh, có lẽ cả đời tôi đều không thể trả lại ơn cứu mạng này, sau này cần tôi làm việc gì thì cậu cứ nói nhé, tôi nhất định sẽ không phụ lòng cậu”.
Chỉ có bản thân lão ta mới biết thương thế của mình nghiêm trọng đến đâu.
Có thể nói rằng, nếu Dương Thanh không cho dùng đan dược thì dù lão ta có thể còn sống, tu vi cũng sẽ bị mất hết.
Nhưng bây giờ, Long Tấn không chỉ sống sót mà ngay cả cảnh giới võ thuật cũng tăng tiến.
Lão ta cảm thấy mình chỉ còn một bước nữa là đột phá, tiến vào Siêu Phàm Cảnh.
Dương Thanh lại ra chiều không quan tâm mà khoát tay, nặng nề nói: “Xem ra đã có rất nhiều cao thủ đến Yến Đô để tham dự tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp”.
Những người khác tức thì im lặng.
Cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện kia có thực lực rất mạnh, nếu không thì đã không thể chạy trốn khỏi tay Dương Thanh.
Nghĩ đến điều này, hầu như ai cũng cảm thấy lo sợ.
“Sau chuyện hôm nay, chắc hẳn các vị đã biết thái độ của tôi đối với Hoàng tộc họ Diệp rồi nhỉ?
Phải làm thế nào, không cần tôi nói các vị cũng hiểu rồi chứ?”
Long Tấn đột nhiên nhìn lướt qua tất cả mọi người, mở miệng nói.
Lâm Huy nhanh chóng tỏ thái độ: “Kính xin Hoàng Chủ yên tâm, chúng tôi biết nên làm gì”.
Giang Văn Sơn và Vu Thủy cũng lần lượt tuyên bố.