“Thái Hư Cổ Long đâu, cô gặp hắn chưa?”, Diệp Thành hỏi.
“Ta từng gặp rồi nhưng hắn cũng không biết nguyên do”, giọng nói vang vọng từ bên ngoài vào, nghe giọng thì đó chính là Thái Hư Cổ Long, hắn đã xuất hiện trước chiếc giường như một linh hồn.
“Tiểu nữ, cô ra ngoài trước đi”, Thái Hư Cổ Long khẽ xua tay.
Nghe vậy, Thánh Nữ Tinh Nguyệt định nói gì đó lại thôi.
Sau khi cô ta đi, Thái Hư Cổ Long mới nhìn đạo thân của Diệp Thành, hắn hít vào một hơi thật sâu, “không thể phủ nhận hắn thực sự vì ngươi mà chìm vào trạng thái ngủ sâu nhưng đúng như ngươi nói, hiện giờ hắn chưa tỉnh lại thì vấn đề không nằm ở ngươi nữa, quả thực hắn đã chìm vào một ý cảnh dị thường”.
“Có cách nào khiến hắn tỉnh lại không?”, Diệp Thành nhìn sang Thái Hư Cổ Long.
“Ta đang nghĩ”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói: “có điều vẫn cần ngươi hỗ trợ vì ngươi là bản thể của hắn”.
“Về điểm này thì ta đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi”.
“Vậy thì ngươi nói về ấn đề mà ta hứng thú đi”, Thái Hư Cổ Long nhìn thẳng Diệp Thành, “ngươi có thể sống sót ra khỏi đầm Vô Vọng là vì phải trả giá bằng việc mất đi Tiên Luân Nhãn sao?’
“Có thể nói vậy”, Diệp Thành lãnh đạm, hắn vãn quyết định giấu sự thật.
“Vậy vì sao ngươi lại trở nên đờ đã như cái xác không hồn?”
“Ta không rõ”, về điểm này thì Diệp Thành không che giấu, “ta chỉ cảm thấy ý thức của ta lúc thì mơ màng hư ảo, lúc lại trở lại trạng thái thực khiến thần trí và kí ức của ta thay đổi liên tục”.
“Hư ảo và hiện thực?”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, trong ánh mắt có ánh sáng loé qua.
“Tiên hoả và thiên lôi của ngươi đâu?”, sau vài giây, Thái Hư Cổ Long mới nhìn Diệp Thành với vẻ mặt ý tứ.
“Bọn chúng hoá thành đạo thân thay ta đi truyền tin nhưng đều bị trảm, bao gồm cả đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh. Ở cổ thành Thiên Canh, cả Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng bị liên luỵ,