– Sư phụ!
Bóng người quỳ bái, chậm rãi ngẩng đầu lên lộ ra dung nhan.
Nếu như Nhiếp Vân ở chỗ này, nhất định sẽ lập tức nhận ra chính là thiếu nữ phấn chấn anh khí bừng bùng ra mặt vì nữ hài khóc lóc khi Nhiếp Vân không thu khăn tay.
– Có người xông tháp hơn nữa đã lên tới tầng mười ba, ngươi đã biết chứ?
Tháp chủ nhìn về phía nữ hài trước mặt, trong mắt mang theo hiền lành.
– Vâng!
Nguyệt Vũ gật đầu.
– Ân, có thể xông đến tầng mười ba không dừng lại, nói rõ người này thiên phú rất mạnh!
– Thời điểm vào tháp, ta lặng lẽ quan sát qua tuổi của hắn, tuyệt không cao hơn mười vạn tuổi, khả năng chưa tới năm vạn tuổi, trẻ tuổi như vậy đã có thực lực này, tiềm lực vô cùng.
Tháp chủ chậm rãi nói:
– Ta truyền thụ Dục Thân Viêm Viêm Công, ngươi đã tu luyện tới cực hạn, nếu như có thể sử dụng người này như lô đỉnh, nhất định có thể đột phá gông cùm xiềng xích, một lần hành động có được cường giả nửa bước chúa tể!
– Lô đỉnh…
Sắc mặt Nguyệt Vũ đỏ lên.
– Lưu Ly Tháp nhất mạch truyền thừa dùng thôn phệ tinh nguyên nam tử làm căn bản, từ khi ngươi tu luyện tới bây giờ chưa mất thân xử nữ đã có thực lực như thế, thiên phú rất tốt, thiên phú mạnh hơn nữa cũng có lúc hao hết, nam tử này là lô đỉnh thích hợp lấy thân xử nữ của ngươi, qua một lúc vận chuyện Dục Thân Viêm Viêm Công tới cực hạn và mê hoặc hắn, chuyện này liên lụy đến Lưu Ly Tháp nhất mạch chúng ta có thể tiếp tục tiến thêm một bước hay không, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại!
Tháp chủ nghiêm túc lên tiếng.
– Vâng, sư phụ, ta nhất định cố gắng!
Thấy sư phụ nói nghiêm trọng như vậy, Nguyệt Vũ liền vội vàng gật đầu.
Lưu Ly Tháp nhất mạch tu luyện âm dương hòa hợp chi khí, chủ trương lô đỉnh tấn cấp, thời điểm song tu hấp thụ tiềm lực của nam tử, thập phần quỷ dị, Nguyệt Vũ có thể bằng vào tấm thân xử nữ tu luyện tới loại cảnh giới này, thiên phú mạnh thập phần hiếm có trong Lưu Ly Tháp nhất mạch.
– Tháp chủ vẫn bất công ah, Nguyệt Vũ tuổi còn rất trẻ, hơn nữa chưa bao giờ tiếp xúc qua với nam tử, ta sợ không khống chế nổi lực lượng Dục Thân Viêm Viêm Công, không công chà đạp một lò đỉnh!
– Vì đạt được mục đích ổn thỏa, nên để ta đi thôikhông thể lãng phí cơ hội tốt như thế.
Một tiếng cười mị hoặc vang lên, trong lời nói mang theo hấp dẫn.
– Thu lại tao khí của ngươi đi Mị Cơ.
– Ngươi không nói cũng bỏ đi, lần trước là ai thất bại bị người ta cởi sạch quần áo treo trên đỉnh tháp mất mặt xấu hổ?
Nữ tử bất mãn với Mị Cơ vừa rồi cười lạnh.
– Ngươi…
Nghe nói như thế sắc mặt Mị Cơ phi thường khó coi, nàng đứng lên, ánh mắt như trường đao.
Đây là vết sẹo trong lòng nàng, hiện tại bị người ta vạch trần.
– Như Hương, ngươi cũng không cần nói Mị Cơ ta, dường như lần trước ngươi cũng không thành công, ngược lại bị mị công của mình cắn trả, suốt ba ngàn năm không thể tiếp cận nam sắc!
Lại có người cười nói.
– Như Hương ba ngàn năm không thể tiếp cận nam sắc, ngươi cũng không tốt đi nơi nào, linh hồn bị dục vọng xâm nhập, một ngày phải thay đổi nam sủng, liên tục duy trì ba ngàn năm, âm khí tu luyện được tiết ra ngoài không còn bao nhiêu, dường như càng xui xẻo!
– Ngươi…
Mấy trưởng lão Lưu Ly Tháp một so với một nói chuyện chuyên vạch trần vết sẹo, người trong phòng giương cung bạt kiếm, hào khí quái dị.
– Đủ rồi, nói ít đi vài câu!
Tháp chủ vung tay, gương mặt trầm thấp, khí tràng vô hình bộc phát giống như mặt trời ban trưa, không thể chống cự.
– Ai dám nói nhảm thêm câu nào nữa, có tin ta đánh gục tại chỗ hay không?
Lời nói không lớn lại mang theo uy nghiêm chân thật đáng tin, sắc mặt đám người cãi lộn biến đổi và ngậm miệng lại.
Tuy tháp chủ nhìn xinh đẹp mỹ lệ nhưng thật muốn động thủ lại vô cùng đáng sợ, đã từng có trưởng lão phản bác ý kiến của nàng, nhiều lần nói không nghe nên bị
đánh gục tại chỗ, ngay cả hồn phách cũng không thể chạy thoát và bị luyện hóa.