Lễ nào, trên người lão ta còn cất giấu bí mật gì?
“Cậu Thanh!”
Ngay lúc này, một vài giọng nói đầy kính cẩn vang lên, là những người thuộc Hoàng tộc họ Long.
Dương Thanh khẽ gật đầu rồi xoay người, trở lại phòng bao.
“Cậu Thanh, xin cậu hãy cứu lấy bố của tôi”.
Anh vừa vào phòng bao thì nhìn thấy Long Tấn đang nằm trên ghế sofa, thoi thóp thở.
Ngoài Phương Nho đã chết, người đứng đầu của ba gia tộc còn lại đều có vẻ mặt nặng nề, có điều không ai dám tỏ ra ngang ngược với Dương Thanh.
Không phải họ dè chừng anh mà vì sự hùng mạnh của Long Tấn gây cho họ cảm giác rất nguy hiểm. Lão ta đã kính trọng với Dương Thanh như thế mà họ còn dám khiêu khích anh thì chỉ có nước bị ghi hận thôi.
Dương Thanh không nói gì, kiểm tra tình trạng của Long Tấn một lượt rồi lấy một viên đan dược ra, đặt vào trong miệng lão ta.
Đây là đan dược mà Phùng Tiểu Uyển đã cho trước khi anh rời khỏi Hoàng tộc họ Thượng Quan, chỉ có một viên duy nhất, ai bị thương nặng mà uống nó thì sẽ nhanh chóng được chữa trị.
Chẳng qua loại đan dược thế này chỉ có một viên.
Dương Thanh không do dự đưa nó cho Long Tấn.
Những người khác không biết anh đã cho Long Tấn uống thứ gì, chỉ biết anh sẽ không hại lão ta.
Năm phút sau khi Long Tấn uống đan dược, cơ thể lão ta ngập tràn một nguồn sức sống mãnh liệt.
Sắc mặt của Long Tấn cũng tốt hơn thấy rõ.
Không chỉ vậy, khí thế võ đạo của lão ta cũng dần dần trở nên mạnh hơn.
“Hoàng Chủ khỏe lại rồi!”
Một cao thủ Hoàng tộc họ Long vui mừng khôn xiết, trên khuôn mặt đây sự khó tin: Không ngờ trên đời này lại có đan dược thần kỳ như vậy”.