Trong mắt lão ta, Long Tấn cũng ở cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng lão ta lại không biết thực lực võ đạo của Long Tấn đã sớm bước vào cảnh giới bán bộ Siêu Phàm Cảnh, chỉ còn một chút nữa thôi là đột phá Siêu Phàm Cảnh.
Yên lặng hồi lâu, Phương Nho bỗng nhiên cười lạnh: “Tôi không cần bất kỳ ai cho tôi cơ hội, chỉ biết là tất cả cơ hội đều nằm trong tay mình”.
Dứt lời, lão ta dứt khoát xoay người, bước đi.
“Xem ra tôi không ra uy, có vài người thật sự khi dễ tôi”, Long Tấn bỗng nói.
Sau đó, một luồng khí thế mạnh mẽ tản ra từ cơ thể lão ta.
Phương Nho mới đi tới cửa phòng bao bỗng dừng bước, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong sự khiếp sợ còn vô cùng sợ hãi: “Ông… cảnh giới võ đạo của ông đã là bán bộ Siêu Phàm Cảnh!”
Không chỉ Phương Nho mà người đứng đầu của ba gia tộc còn lại đều cực kỳ ngạc nhiên, đồng thời trong lòng họ cũng dâng lên sự vui mừng, chẳng qua là ba người không kích động ra mặt như Phương Nho mà thôi.
Bán bộ Siêu Phàm Cảnh và Thần Cảnh đỉnh phong thoạt nhìn chỉ chênh lệch nhau nửa cảnh giới, trên thực tế, từ Thần Cảnh đỉnh phong đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh không khác nào đi trên rãnh trời.
Rất nhiều cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đến cuối đời đều không thể bước chân vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Một khi chạm được ngưỡng cửa ấy, họ sẽ có hy vọng đột phá vào Siêu Phàm Cảnh chân chính.
Phương Nho chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, lại thêm thiên phú võ thuật cũng bình thường, có lẽ cả đời cũng không thể đột phá tiến vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Nhưng giờ đây, lão ta lại chợt nhận ra Long Tấn đã là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, đã thế còn cực kỳ muốn giết chết mình. Có thể thấy được Phương Nho hoảng sợ đến mức độ nào.
“Xin Hoàng Chủ tha thứ cho tôi, tôi biết lỗi rồi!
Tôi biết lỗi rồi!”
Hai chân lão ta mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, ngay cả xưng hô với Long Tấn cũng đổi từ Long Hoàng sang Hoàng Chủ.
“Hừ!”