Hai người này da dẻ ngăm đen, mặc một bộ chiến giáp màu xám bạc, nhưng trên mặt và cánh tay lại xăm muôn linh văn màu đỏ thẫm, hai mắt thì chói rực một màu bạc, có điều hình như không có đồng tử, nhìn qua rất kì quặc.
Một người trong đó đầu trọc sáng bóng, tóc chỉ mới nhú mầm, gương mặt cực kì hung dữ, ác độc.
Tên còn lại tóc tai bù xù, hai cánh tay đeo vòng vàng nặng trịch, có vẻ rất khỏe mạnh.
Khi ánh mắt của hai người này quét tới thì tựa như đao kiếm sắc bén, với tu vi của Hàn lập mà cũng hơi phát lạnh.
“Cấp Đại Thừa!” Hàn Lập rùng mình trong lòng, khẽ nói.
Ngân Nguyệt nghe thế liền biến sắc, hít một hơi sâu.
Không ngờ rằng hai tên đô con đen đủi này cũng là tu sĩ Đại Thừa, tuy nhiên, hơi thở lại khác hẳn Ma tộc, là cho Hàn Lập cực kì bỡ ngỡ.
“Tà Liên đạo hữu, đây là người đến trợ giúp từ ba giới diện à, sao trong đó lại có cả một tiểu bối Hợp Thể Kỳ?” Sau khi quét ánh mắt về phía ba người Hàn Lập, tên nam tử lực lưỡng trọc đầu kia khẽ đảo mắt, cất lên giọng nói khô cứng.
“Hàn đạo hữu, để ta giới thiệu cho các ngươi một chút. Hai vị này là Kim Soa huynh và Thạch Định huynh đến từ Bạch Quang giới, đến chỗ ta sớm hơn ba vị chỉ nửa tháng mà thôi.
Kim huynh, đây là Hàn đạo hữu từ Linh giới và Giải đạo hữu.” Cô gái áo lục tiên lên trước một bước, rồi mỉm cười giới thiệu.
“Linh giới ư, chính là giới diện vừa mới phát sinh xung đột với Ma giới các ngươi à. Ta còn tưởng rằng lần này họ sẽ không phái người đến nữa.” Nam tử trọc đầu ngoác cái miệng rộng ra, để lộ hàm răng trắng như tuyết mà nói, nhưng trong lời nói lại hàm chứa chút khinh thường.
“Nếu Sâu Keo mẹ thực sự lao ra được khỏi phong ấn thì mấy giới phụ cận đều có thể rơi vào hiểm họa bị tiêu diệt, Linh giới chúng ta tất nhiên sẽ không dửng dưng đứng nhìn. Có điều, đây là lần đầu tiên Hàn mỗ nghe đến Bạch Quang giới.” Hàn Lập thu lại vẻ kinh ngạc, ung dung nói.
“Hừ, ngay cả Bạch Quang giới chúng ta mà cũng chưa nghe đến, xem ra hiểu biết quá hạn hẹp. Không phải ngươi vừa may mắn tiến cấp Đại Thừa đó chứ.” Gương mặt nam tử trọc đầu hiên lên một tia sát ý, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn đôi chút.
Còn nam tử tóc dài đứng bên cạnh thì cũng như Giải đạo nhân, điềm nhiên không nói một câu gì.
Hàn Lập ngáp một cái, ngay khi hắn đang định nói gì đó thì cô gái áo lục lại cắt ngang:
“Mấy vị đạo hữu đến chỗ thiếp thân không phải là để đấu võ mồm chứ. Nếu như các vị vì chuyện Sâu Keo mẹ mà đến thì hay là chúng ta vào bên trong nói chuyện tiếp chút đi. Không phải Kim huynh vẫn muốn lấy được tin tức ở chỗ Thủy Ấn ư, giờ bọn Hàn đạo hữu cũng tới rồi, vừa lúc này ta sẽ công khai thẳng thắn.”
“Ặc.”
Vừa nghe thấy thế, sắc mặt Kim Soa biến đổi mấy lần, nhưng sau thoáng suy tư, hai mắt lóe lên ánh sáng màu bạc, hắn khẽ gật đầu.
“Cuối cùng Tà liên đạo hữu cũng nói cho ta thông tin muốn biết, tất nhiên ta và Thạch huynh sẽ chăm chú lắng nghe.”
Nói xong câu này, nam tử trọc đầu quay sang bắt chuyện với bạn mình một tiếng, rồi xoay người đi vào phía trong.
“Hàn đạo hữu, xin mời.” Cô gái áo lục thấy vậy liền tỏ vẻ xem thường, rồi nàng quay người sang mời Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ cười, rồi dẫn Ngân Nguyệt cùng Giải đạo nhân đi theo Tà Liên.
“Kính chào đại nhân Tà Liên!”
Cung điện màu lục này tuy không lớn nhưng trên hai hành lang hai bên phía sau cửa điện lại đứng đầy người hầu nữ cũng mặc trang phục cung đình, có tầm khoản bốn mươi người.
Vừa nhìn thấy Thánh tổ Tà Liên bước tới, bọn họ liền khom người cung kính chào hỏi.
“Đi chuẩn bị ít linh quả, linh trà, hôm nay lại có khách quý đến chơi.” Tà Liên khoát tay, dáng vẻ ung dung cao quý ra lệnh.
Một số hầu gái lập tức đáp lời và lui xuống.
Một lát sau, bọn Hàn Lập đã đi theo Tà Liên tiến vào trong đại sảnh của cung điện.
Hai gã Đại Thừa của Bạch Quang giới đang ngồi trên hai chiếc ghế gần nhau ở một bên, miệng khẽ nhúc nhích truyền âm nói với nhau cái gì đó.
Hàn Lập thấy vậy cũng không ngại ngùng dẫn Giải đạo nhân và Ngân Nguyệt ngồi xuống đối diện hai người.
Tà Liên bước thướt tha, đến ngồi lên chủ vị ở giữa.
“Tà Liên đạo hữu, tất cả đã đến đủ, giờ có thể nói rồi chứ.” Vẻ mặt Nam tử trọc đầu khẽ động, hắn nói thẳng luôn.
“Đương nhiên. Nhưng trước khi nói, ta còn có mấy câu muốn hỏi các vị đạo hữu. Lần này các vị đến Thánh giới là vì để giúp Thánh giới chúng ta trấn áp con Sâu Keo mẹ kia một lần nữa, hay là chỉ muốn tới cứu bạn bè cùng tộc của mình.” Tà Liên thu lại vẻ cười, có vài phần nghiêm nghị hỏi.
“Tà Liên đạo hữu, lời này là có ý gì? Ta đâu có thấy hai việc này có gì mâu thuẫn?” Vẻ mặt nam tử trọc đầu chợt đổi, giọng nói bỗng trầm xuống.
Hàn lập nghe được câu hỏi đó cũng bất ngờ, không khỏi nhướng mày.
“Thế thì chỉ sợ làm cho mấy vị thất vọng rồi. Hiện tại thời gian quá cấp bách, chúng ta có thể làm như vậy thôi, mà kể cả là như thế thì cũng phải tập trung tất cả lực lượng, toàn lực ứng phó, mới có thể có vài phần thành công. Đây cũng là lí do vì sao trước kia ta không dám tùy tiện nói tin tức ở chỗ Thủy Ấn cho hai người Kim huynh.” Vẻ mặt Tà Liên lần đầu tiên hiện ra một nụ cười khổ.
“Hừ, nhưng chỉ có thêm hai người là Tà Liên đạo hữu lại có thể yên tâm nói tin tức ra!” Kim Soa hừ một tiếng, hơi bất mãn nói.
“Thực ra dù bọn Hàn đọa hữu không tới thì nhiều lắm là qua một tháng nữa, ta cũng sẽ nói cho Kim huynh thôi. Sau một tháng là bởi vì đó lúc Thanh tổ chúng ta gặp mặt, lúc đó các đạo hữu đến từ giới diện khác cũng sẽ tham gia để bàn về việc giải quyết đại kiếp của Thánh giới. Chắc có lẽ rằng mấy vị đạo hữu cũng không muốn bỏ qua.” Tà Liên thoáng trầm tư, rồi nói thẳng.
“Tà liên đạo hữu mặc kệ mục đích đến Thánh giới lần này của chúng ta là gì thì cũng nên nói tình hình ở Thủy Ấn ra cho chúng ta biết đôi chút chứ, sau đó để chúng ta lựa chọn thì hay hơn đấy.” Nghe thấy thế, Hàn lập chợt nói.