“Thiên Hạ của người trẻ, ta thực sự đã già rồi”, Thiên Tông Lão Tổ bất giác mỉm cười.
“Sở Thương Tông cũng phải phục sao?”, Đan Thần mỉm cười nhìn Thiên Tông Lão Tổ, “năm xưa ông cũng có phong độ lắm, khí thôn sơn hà”.
“Chuyện của năm xưa thì thôi không cần nhắc đến nữa đâu”, Thiên Tông Lão Tổ xua tay cười đáp.
“Chúng ta quả thực đã già rồi”, Đao Hoàng hít sâu, một người chinh chiến khắp thiên hạ như ông ta không khỏi cảm khái.
“Có vẻ như ta đã nhìn thấy khả năng Đại Sở thống nhất rồi”, Chung Giang nhìn về phía bắc, giọng nói cảm khái hơn nhiều, “sư tôn nưa xưa cũng chưa thể thực hiện được ước nguyện, người sẽ thấy được thành quả ở thời chúng ta thôi”
“Nếu như sư tôn còn sống thì tốt biết bao”, Hồng Trần Tuyết cười nhưng lại mang theo nét mặt thê lương, đôi mắt mơ màng hoang hoải.
“Đúng vậy, nếu như ông ấy còn thì tốt biết bao”, Sở Linh Ngọc nãy giờ vẫn im lặng cũng khẽ lên tiếng, mặc dù giọng nói của cô rất khẽ nhưng lại khiến Thiên Tông Lão Tổ nghe được, ông ta nghe rồi lại thở dài.
“Đến rồi”, Độc Cô Ngạo im lặng nãy giờ chợt lãnh đạm nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa, nơi đó có ba bóng người xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Nghe vậy, đại quân Thiên Đình cho dù là những người đang nói chuyện hay trêu đùa nhau đều nhất loạt đưa mắt nhìn.
Nhìn ba bóng người đang tiến lại gần, bọn họ vô cùng cảm khái, có người tặc lưỡi, có người suýt xoa, có người kinh ngạc.
Đó là Thánh Chủ Thiên Đình của bọn họ, người uy danh thiên hạ, đánh tới mức Bắc Sở thương vong nặng nề, truyền thuyết về hắn đều là thần thoại.