Cô hít một hơi khí lạnh, gắng sức tiếp túc cống anh lên.
Nhưng hơi thở của Cố Thành Trung càng ngày càng yếu, giọng nói khàn khàn, càng lúc càng khẽ.
“Để anh xuống đi, em bị thương yði….. Iiirtffe IL[lnÏm……ˆ “Cố Thành Trung, bây giờ tôi có thể trả lời anh, nếu anh chết rồi, chắc chắn tôi sẽ lấy người khác.
Nghe vậy, Cố Thành Trung im lặng hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười rạng ngời, nói: “Cũng tốt.”
Nói xong, anh hoàn toàn hôn mê.
Hứa Trúc Linh nghe được hai chữ này, tim đau thắt dữ dội.
Cô thấy anh hoàn toàn hôn mê, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn anh hộc máu, bản thân rất khổ sở, nhưng khi nghe được hai chữ này, chỉ còn lại sự tức giận.
Cô vừa chảy nước mắt vừa mắng: “Hay lắm? Hay cho anh, đồ quỷ đầu to, hay cho anh tên khốn kiếp, hay cho anh đồ cháu con rùa, hay cho anh đồ trứng gà thối, hay cho anh đồ Trư Bát Giới, hay cho anh đồ chết tiệt cút đi…
hay cái gì hay? Anh mong tôi tái hôn đúng không? Chết rồi mới tái hôn đã là cái gì, tôi muốn anh còn sống, trơ mắt nhìn tôi tái hôn, khiến cho anh không có cách nào ăn nói, mồm miệng thất đức!
Sao anh không lên trời đi?”
“Bây giờ anh đang giả vờ rộng lượng với tôi sao? Để cho tôi tái hôn? Đi cái ông nội anhl”
Cô khóc mãnh liệt, chạy vọt ra ngoài cũng không lấy tay lau nước mắt. Nước mắt tí tách rơi xuống, làm ướt vạt áo.
Cô chạy khoảng mười phút, đi được nửa đường thì gặp Khương Anh Tùng.
Khương Anh Tùng trực tiếp cống Cố Thành Trung, mọi người nhanh chóng xuống tầng, đưa tới bệnh viện gần nhất.
Tâm buồn rầu thành bệnh.
Bởi vì lời nói của cô, kích thích thân kinh của anh, đau lòng cực kỳ sâu, mới dân đến khí huyết cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu bầm.