“Làm sao lại không liên quan đến người anh em Trương?”
Vương Đan Thiên hỏi.
“Có liên quan gì tới anh?” Người sau lưng Thời Minh Huy lên tiếng: “Những lương thực này là tất cả những gì mà Thời Minh Huy sư huynh lấy từ Trương Ức Thùy bằng vào năng lực của mình”
Sở Trang Nguyên đột nhiên có dự cảm không tốt, lớn tiếng hỏi: “Mấy người lấy bao nhiêu cân lương thực từ Trương Ức Thùy?”
Vẻ mặt Thời Minh Huy kiêu ngạo, vươn hai ngón tay ra.
“Thầy, Thời Minh Huy sư huynh lấy hai nghìn cân từ Trương Ức Thùy!” Vẻ mặt của người nọ ở phía sau Thời Minh Huy hưng phấn, lên tiếng: “Thây, Thời Minh Huy sư huynh quả là có công lớn với nhà họ Sở chúng ta!”
“Thầy, người không biết biểu tình của Trương Ức Thùy lúc nãy đâu!” Lại có người mở miệng: “Khi Thời Minh Huy sư huynh hỏi anh ta lương lực, miệng của Trương Ức Thùy há to tới mức có thể trực tiếp bỏ quả trứng ngỗng vào rồi! Anh ta dường như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi vậy”
“Thầy, người không thấy cảnh tượng kia đâu, quá đặc sắc, Thời Minh Huy sư huynh nói mấy câu đã khiến Trương Ức Thùy kia á khẩu không trả lời được, ngoan ngoãn lấy hai nghìn cân lương thực ra”
“Trương Ức Thùy kia rất sĩ diện, sau khi giao lương thực còn nói cái gì mà từ nay về sau sẽ không nợ nhà họ Sở chúng †a, cứ như là nhà họ Sở chúng ta rất cần anh ta vậy!”
“Đúng vậy, thực sự là rất thú vị”
“Thời Minh Huy sư huynh, sư huynh quá tuyệt vời.”
Những người đi theo phía sau Thời Minh Huy khen tặng tiếng không ngừng.
Trên mặt Thời Minh Huy cũng lộ ra vẻ đắc ý, dáng dấp như chuẩn bị có công được ban thưởng, bọn họ hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Sở Trang Nguyên đã triệt để thay đổi.
Thân thể Sở Trang Nguyên khẽ run, điều này chứng minh hiện tại rốt cuộc trong lòng Sở Trang Nguyên phẫn nộ bao nhiêu.
Vốn chỉ mười nghìn cân lương thực mà bởi vì Thời Minh Huy, biến thành hai nghìn cân! Đây là khái niệm gì. Sở Trang Nguyên vốn cho rằng mấy ngày này xem như là nhà họ Sở vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng bởi vì Thời Minh Huy mà phương pháp vượt qua cửa ải khó khăn này triệt để tan tành.