Thang Diễm Cúc đại thống lĩnh Thiên Hổ Kỳ lên tiếng trước.
Nhiếp Vô Tiếu trầm giọng nói:
– Nhiệm vụ của hai đội Hổ Kỳ đã phân phát cho Thiên Long Ti, Địa Long Ti.
Hạ Chi Lại đại thống lĩnh Địa Hổ Kỳ la lên:
– Dựa vào cái gì chỉ cho Thiên Long Ti, Địa Long Ti? Tổng Trấn đại nhân có cố gắng giành không vậy?
Nhiếp Vô Tiếu nói:
– Dĩ nhiên là có, nhưng danh ngạch quá ít, các ti đều muốn, cuối cùng đô thống đại nhân quyết định bằng cách rút thăm. Muốn trách chỉ trách ta không may mắn, sao có thể nói là bản Tổng Trấn không hết sức?
Vu Chiếu Thanh đại thống lĩnh Kim Hổ Kỳ cười khẩy nói:
– Cái thăm này buồn cười thật, tại sao trùng hợp là hai ti Thiên, Địa lấy đi danh ngạch?
Rầm!
Nhiếp Vô Tiếu đập bàn đứng dậy, tức giận quát:
– Vu Chiếu Thanh, ngươi có ý gì? Đang chất vấn đô thống đại nhân động tay chân sao?
Vu Chiếu Thanh lớn tiếng nói:
– Mạt tướng không dám! Nhưng trùng hợp rơi trên đầu Thiên, Địa thật khiến người nghi ngờ, nếu muốn công bằng thì nên lấy danh ngạch hai đội Hổ Kỳ thành danh ngạch hai mươi Ưng Kỳ, vậy thì các ti đều được dính mưa móc. Xin Tổng Trấn đại nhân báo lên!
Những người khác lao nhao theo, quần chúng xúc động sục sôi kêu gào.
– Đúng rồi, biến danh ngạch hai đội Hổ Kỳ thành danh ngạch hai mươi Ưng Kỳ!
– Xin Tổng Trấn đại nhân hãy báo lên!
Trong các vị đại thống lĩnh trừ La Ngự đại thống lĩnh trung quân ra chỉ có Miêu Nghị, Chiến Như Ý là tỉnh táo nhất, hai người im lặng nhìn nhau. Cảnh này sao giống như đang vây công Tổng Trấn đại nhân, nghe đồn Nhiếp Vô Tiếu có uy tín trong Hắc Long Ti mà sao ra nông nỗi này?
Nhiếp Vô Tiếu không xuống đài dược, nét mặt sa sầm quát:
– Ta có thể báo lên trên ý kiến của các ngươi, nhưng cấp trên có phê chuẩn hay không thì ta không thể tự quyết định!
Đám người lại la ó:
– Vậy phải xem Tổng Trấn đại nhân có gắng hết sức không!
Nhiếp Vô Tiếu vung tay, tức giận rời đi:
– Giải tán!
Đám người phàn nàn lao nhao trong đại điện một lúc rồi đi.
Ra khỏi dinh thự Hắc Long Ti, cả đám bình thường trở lại, bộ dạng tức giận bay biến hết.
Miêu Nghị liếc nhìn, hắn chạy lại kéo Hạ Chi Lại đại thống lĩnh Địa Hồ Kỳ, chắp tay hỏi chuyện:
– Hạ huynh, vừa rồi mọi người làm Tổng Trấn đại nhân mất mặt như thế là vì cớ gì?
Miêu Nghị xem phản ứng của mọi người khi ra dinh thự tình nghi là đang cố ý quấy rối.
Chiến Như Ý cũng chạy lại lắng nghe:
– Hạ huynh!
Hạ Chi Lại nhìn bộ dạng hai người, cười cười, gã biết hai vị người mới chưa hiểu tình hình thị trường.
Hạ Chi Lại khẽ thở dài:
– Tả Hữu Đốc Vệ có nhiều người như thế, sao có thể luôn có nhiều nhiệm vụ cho mọi người cùng nhau chấp hành. Nhưng Tả Hữu Đốc Vệ chúng ta không có địa bàn của mình, chẳng có miếng mỡ gì để vớt, muốn thăng quan phát tài toàn trông chờ vào quân công. Không có nhiệm vụ thì lấy đâu ra quân công? Nếu không cướp nhiệm vụ thì nó sẽ không rơi vào tay chúng ta, con nít khóc mới có sữa uống. Hơn nữa dù không cướp được, khóc la vài tiếng khi trở về có thể nói là gia đã hết sức, không thì khó ăn nói với các huynh đệ bên dưới. Các ngươi yên tâm, Tổng Trấn đại nhân không đến mức tức giận vì loại chuyện này. Toàn bộ trên dưới đều chỉ một sách, đây là truyền thống cũ của Tả Hữu Đốc Vệ, cướp được coi như giỏi, không cướp được xứng đáng bị cấp dưới làm nghẹn họng.
Hóa ra là vậy. Miêu Nghị, Chiến Như Ý câm nín, đã được tăng thêm kiến thức.