– Có thể hay không thể?
Ngữ khí Lâm Minh lăng lệ, Thanh Liên tiên tử chấn động, thân hình run rẩy, vốn có một tia thanh minh, ánh mắt lập tức mê ly.
Nàng quỳ xuống đất, nói:
– Bẩm chủ nhân, trong lông vũ của sư tôn có ấn ký lưu lại, liên quan tới truyền thừa Chân Thần của Phiêu Vũ Thần Sơn — Vũ Hóa Kinh!, Thanh Liên tuy xem qua Vũ Hóa Kinh nguyên vẹn, nhưng mà tu vị có hạn, không cách nào thuật lại nguyên vẹn cho chủ nhân biết, nhưng chỉ có thể thuật lại một bộ phận, giúp chủ nhân trong thời gian ngắn cởi bỏ chú ấn pháp tắc của sư tôn lưu trên lông vũ thì miễn cưỡng làm được.
– Tốt!
Lâm Minh mừng rỡ, nói:
– Nếu có thể luyện hóa lông vũ, ta sẽ ghi công cho ngươi, ngày sau ban thưởng cho ngươi, giúp thực lực của ngươi tăng cao một bước.
Lâm Minh tùy ý đồng ý, Thanh Liên tiên tử đi theo Phiêu Vũ Thần Vương nhiều năm như thế, Phiêu Vũ Thần Vương dạy cho nàng rất nhiều, còn lại là tự tìm hiểu, Thanh Liên tiên tử chỉ điểm hắn phải làm thế nào, giúp Lâm Minh giảm bớt không ít thời gian luyện hóa lông vũ.
Mà Lâm Minh đồng ý chỗ tốt cho Thanh Liên tiên tử, nếu thời điểm nàng thanh tỉnh nghe được câu này sẽ tức ói máu.
Nhưng mà bây giờ Thanh Liên tiên tử lại nghe lời Lâm Minh như thánh chỉ.
Nàng thụ sủng nhược kinh, nói:
– Cống hiến sức lực cho chủ nhân, đây là Thanh Liên nên làm, không dám kể công.
Đang nói chuyện, nàng xuất ngọc giản Vũ Hóa Kinh ra, cũng truyền âm nội dung của Vũ Hóa Kinh cho Lâm Minh biết.
Ngọc giản Vũ Hóa Kinh trong tay Thanh Liên chỉ có một bộ phận gần trước, chỉ là một bộ phận, nhưng trong ngọc giản có ảo giác nặng nề, muốn xem nó vô cùng khó khăn.
Lâm MInh tán thưởng trong lòng, Vũ Hóa Kinh này mặc dù nói pháp tắc đại đạo kém hơn Thánh Điển nhiều, nhưng mà thuật nghiệp có chuyên nghiệp, Thánh Điển trình bài sinh tử chi đạo và tính mạng, mà Vũ Hóa Kinh chỉ chú trọng tinh thần, ảo thuật, công kích thần thức các phương diện, rất nhiều thủ đoạn công kích chi tiết tới mức tận cùng.
Ảo thuật đại đạo trùng trùng điệp điệp, bao hàm toàn diện, quả nhiên là đủ sắc thái, làm cho người ta tự nhận không bằng.
– Chủ nhân có gì không hiểu, cứ hỏi Thanh Liên, Thanh Liên tù thời xin đợi!
Qua một giờ sau, Thanh Liên tiên tử truyền âm chấm dứt, lại khom người nói ra.
– Rất tốt!
Lâm Minh vung tay, nói:
– Ta hiện tại bế quan mười ngày, ngươi đi chữa thương đi!
Thánh tộc bốn tướng rời đi, còn lại Lâm Minh ở đây, hắn kiểm kê thu hoạch sau đại chiến, có thể nói chỗ tốt cực lớn.
Lâ Minh đạt được bốn siêu cấp tay chân trung thành và tận tâm, quân đoàn Hoang, sách cổ thần bí, còn có Vũ Hóa Kinh và bổn mạng máu huyết của Phiêu Vũ Thần Vương.
Nhiều chỗ tốt như thế, thật sự là Thánh tộc tặng đại lễ cho hắn.
Lâm MInh thu liễm tâm tình, nhanh chóng tiến vào trạng thái dung hợp võ ý, sau lưng hắn có Bồ Đề Thụ hiện ra, là một phương tịnh thổ.
Thân thể Lâm Minh bao phủ trong tinh quang, hắn giờ phút này chẳng khác gì cửu thiên tiên quân.
Ngọc giản Vũ Hóa Kinh và lông vũ của Phiêu Vũ Thần Vương, chúng không ngừng phiêu phù chung quanh Lâm Minh.
…
Lâm Minh bế quan luyện hóa lông vũ của Phiêu Vũ Thần Vương, hắn không biết chuyện xảy ra ở Huyết Vân tinh hệ đã bị rất nhiều trinh sát biết được, sau đó chậm rãi truyền về vũ trụ man hoang.
Tại Phổ Đà tinh hệ, trong một tòa đại điện.
Nhân tộc Đế Thích Già, Đại Tự Tại Phật, Quân Bích Nguyệt, Thần tộc Đế Vô Ngân, Chiến Hoàng Thác Bạt Khuê, còn có hần tộc nữ Thiên Tôn Lam Lạc cùng Lâm Minh tiến vào Tu La cấm địa và nhiều tướng lãnh đại quân Nhân tộc đang tụ tập ở đây.
Đây là hội nghị quân sự theo thông lệ, nội dung hội nghị chủ yếu là căn cứ chiến báo mới nhất, thương thảo kế hoạch tác chiến tiếp theo.