Văn Hổ tỏ vẻ không đồng tình:
– Nhưng không phải Tổng đốc Bắc Phương Mã Tứ Phong đã phái người đưa tin phát hiện cánh quân của Mạnh Hổ ở sườn Đông Vụ Mông sơn hay sao? Lẽ nào cánh quân của Mạnh Hổ có thể chắp cánh bay trở về?
– Chắp cánh bay trở về?
Nhạc Mông lẩm bẩm lặp lại lời của Văn Hổ, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thấy đỉnh Mao Sơn mây phủ trắng mờ ở xa xa. Tuy rằng đại quân đã đi xa hơn ba mươi dặm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng nguy nga của Mao Sơn, bỗng nhiên ngay lúc đó, Nhạc Mông giật thót cả mình, ngưng giọng quát to:
– Văn Hổ, Lôi Trì!
Văn Hổ, Lôi Trì hai người vội giục ngựa tiến tới đáp:
– Tướng quân có chuyện gì dặn dò?
Nhạc Mông lớn tiếng nói:
– Các ngươi lập tức dẫn theo năm trăm tinh binh trở về Mao Thành, tìm tòi lục soát thật cẩn thận từng gốc cây ngọn cỏ trong phạm vi hai mươi dặm chung quanh Mao Thành, nhất là phải lục tìm thật kỹ tại Mao Sơn chỉ cách Mao Thành trong gang tấc! Bản tướng quân cũng không tin rằng Mạnh Hổ quả thật tàn nhẫn đến mức giết sạch cả số dân chúng trong Mao Thành tay không tấc sắt, dù là giết hết cũng phải có thi thể mới phải!
Hai tướng Văn Hổ, Lôi Trì đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.
Đại quân mà Nhạc Mông đang suất lĩnh cũng không dừng lại, tiếp tục chậm rãi xuôi Nam. Tuy rằng trong lòng Nhạc Mông nghi ngờ, nhưng hắn cũng không xác định rằng cánh quân Mạnh Hổ đang xuôi Nam chắc chắn chỉ là nghi binh. Dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ, không khéo có thể để cho cánh quân của Mạnh Hổ thẳng tiến vào hành tỉnh Kinh Kỳ động đao binh, hậu quả chuyện này Nhạc Mông hắn tuyệt đối không có khả năng gánh vác.
————–
Trời đã xế chiều, rốt cục Mã Tứ Phong suất lĩnh quân Bắc Phương cũng đã đuổi kịp “cánh quân Mạnh Hổ”.
Thế nhưng chuyện làm Mã Tứ Phong cảm thấy hoang mang chính là cánh quân này chỉ là một đám tàn binh rất ít, tổng binh lực chỉ có không tới hai trăm kỵ binh, chuyện này không giống với Mạnh Hổ trong ấn tượng của Mã Tứ Phong. Trong ấn tượng của Mã Tứ Phong, quân của Mạnh Hổ là một cánh quân thép không có lúc nào suy sụp, chỉ hành quân gấp rút trong vòng hai ngày tuyệt đối không thể nào làm cho bọn họ suy sụp như trước mắt….
Sau khi thẩm vấn hai trăm tàn kỵ binh kia một hồi, rốt cục Mã Tứ Phong cũng đã hiểu ra đại sự không ổn.
Lúc này Mã Tứ Phong mới biết hai trăm tàn kỵ binh này cũng không phải là quân của Mạnh Hổ chân chính, mà chỉ là dân chúng ở Mao Thành khoác áo giáp chiến bào bị cột trên chiến mã mà thôi…
Mã Liêu giục ngựa đi tới trước mặt Mã Tứ Phong, lớn tiếng nói:
– Tổng đốc đại nhân, thám mã báo lại, phát hiện ra mấy trăm tàn binh ở phía trước mười dặm, có cần phái binh đuổi giết hay không?
Bỗng nhiên Mã Tứ Phong khoát tay:
– Không cần đuổi nữa! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Mã Liêu ngạc nhiên:
– Không đuổi theo?
Mã Viễn sau lưng Mã Tứ Phong cất tiếng thở dài, trầm giọng nói:
– Đây chỉ là nghi binh.
– Nghi binh?
Mã Liêu thất thanh kêu lên:
– Sao lại có chuyện nghi binh? Vì sao lại là nghi binh được chứ?
– Không có gì là không thể!
Mã Tứ Phong trầm giọng đáp:
– Lúc Tây chinh ở đế quốc Minh Nguyệt, Mạnh Hổ đã từng dùng kế này.
Mã Viễn hỏi với vẻ lo lắng:
– Vậy… bây giờ chúng ta phải làm gì?
Mã Tứ Phong suy nghĩ qua một chút, trầm giọng đáp:
– Lập tức dùng bồ câu đưa thư báo cáo tất cả các sự việc xảy ra ở đây cho triều đình, lại phái khoái mã phi báo cho hai vị tướng quân Lý Vũ, Nhạc Mông.
————–
Gần như cùng lúc Mã Tứ Phong phát hiện mắc mưu, ở cách đó vài trăm dặm, Nhạc Mông cũng phát hiện ra sơ hở.
Văn Hổ và Lôi Trì được phái đi lục soát khu vực Mao Thành, cuối cùng phát hiện ra sâu trong Mao Sơn có rất nhiều dân chúng Mao Thành bị nhốt. Sau khi kiểm tra số lượng, phát hiện ra dân chúng Mao Thành thiếu hơn hai ngàn người, lúc này hai người liền phái khoái mã phi báo cho Nhạc Mông.
Nhạc Mông ngưng giọng nói:
– Giỏi cho Mạnh Hổ, quả nhiên là kế dương Đông kích Tây, hừ!
Đan Cừu bên cạnh nói:
– Tên Mạnh Hổ này quả nhiên giảo hoạt, không ngờ chúng ta đã bị hắn lừa gạt!
Sa Phá Lang cũng hỏi:
– Tướng quân, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu như cánh quân đang xuôi Nam là dân chúng Mao Thành cải trang, như vậy cánh quân phản loạn chân chính của Mạnh Hổ bây giờ đang trốn chỗ nào?
Nhạc Mông trầm giọng:
– Tuy rằng Mạnh Hổ vô cùng giảo hoạt, nhưng Nhạc Mông ta cũng không phải là một kẻ bất tài, kế nghi binh của hắn có thể gạt được người khác, nhưng không thể qua mắt được Nhạc Mông ta! Truyền lệnh toàn quân lập tức quay đầu ngược lên phía Bắc, đi tới Hồ Lô cốc! Lại phái người báo cho Lý Tổng đốc, nói rằng chúng ta đã phát hiện được hành tung của quân phản loạn, mời hắn lập tức phối hợp đuổi theo tiêu diệt!
Sa Phá Lang và Đan Cừu ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
————–
Sườn Đông của Vụ Mông sơn chỉ cách Lạc Kinh không tới ba trăm dặm, không tới ba giờ sau, bồ câu đưa tin của Mã Tứ Phong đã tới tay Mông Diễn. Mông Diễn đọc xong giật mình kinh hãi, vội vã cho triệu Sử Di Viễn và Tể tướng của đế quốc Diệp Hạo Thiên vào cung nghị sự. Diệp Hạo Thiên vừa chạy về tới Lạc Kinh vào buổi trưa, ngay lập tức đã được thăng chức từ Binh bộ đại thần lên Tể tướng đế quốc.
Xem xong phong thư của Mã Tứ Phong do bồ câu đưa tới, sắc mặt Sử Di Viễn khẽ biến, trầm giọng nói:
– Không hay rồi, tên Mạnh Hổ này bí quá hoá liều.
Diệp Hạo Thiên khẽ động trong lòng, cất tiếng hỏi:
– Ý của tiên sinh muốn nói là, Mạnh Hổ sẽ dẫn quân chạy tới Hồ Lô cốc, băng ngang qua đại thảo nguyên Mạc Nam để đi đại hoang nguyên sao?
– Hẳn là như vậy!
Sử Di Viễn trầm giọng đáp:
– Thật là thất sách, tính đi tính lại ngàn vạn lần, không ngờ không tính đến chuyện Mạnh Hổ sẽ đi theo ngã Hồ Lô cốc.
Mông Diễn hỏi:
– Nhưng Mạnh Hổ đi theo ngã Hồ Lô cốc không phải là tự tìm đường chết hay sao?
– Đúng vậy!
Diệp Hạo Thiên gật đầu phụ hoạ:
– Tuy rằng đại thảo nguyên Mạc Nam, Mạc Đông bằng phẳng dễ đi, nhưng dù sao cũng thuộc lãnh thổ của đế quốc Tinh Hà, trên đại thảo nguyên bằng phẳng rộng rãi như vậy mà bị hàng ngàn hàng vạn kỵ binh của đế quốc Tinh Hà đuổi giết cũng không phải chuyện đùa. Huống chi bây giờ đang là mùa Hạ, mấy tháng sau trời sẽ có tuyết rất nhiều, đến lúc đó cánh quân của Mạnh Hổ muốn đi nửa bước cũng khó khăn!
Sử Di Viễn lắc đầu:
– Đối với Mạnh Hổ, chúng ta không thể theo lẽ thường mà lường được, chuyện mà người khác thấy là không thể làm được, tên khốn này lại có thể làm! Tuy rằng đi đại thảo nguyên hung hiểm vô cùng, nhưng cũng không phải là nhất định phải chết, nếu như cẩn thận khéo léo vẫn còn một đường sinh cơ, phỏng chừng là Mạnh Hổ nhắm vào một đường sinh cơ đó!
Mông Diễn buồn ủ rũ:
– Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu như vậy, kế hoạch của chúng ta mượn Mạnh Hổ để chấn chỉnh các thế lực phản đối ở các hành tỉnh không phải sẽ thất bại sao?
Sử Di Viễn nói:
– Mạnh Hổ đã đổi lại đi theo ngã đại thảo nguyên, Phương Báo Tử ở hành tỉnh Đông Bắc không thể động đến, bất quá Tổng đốc hành tỉnh Tây Bắc Nhạc Ngu, Tổng đốc hành tỉnh Bắc Phương Mã Tứ Phong vây chặn thất bại, Nhạc Mông và Lý Vũ truy kích tiêu diệt bất lực, mấy người này cũng không thể tránh khỏi tội. Sau khi chỉnh hợp xong thế lực ở các hành tỉnh này, chín đại hành tỉnh trong đế quốc đã có bảy nằm trong tay bệ hạ, còn lại hai hành tỉnh Tây Nam, Đông Bắc không thể gây phiền phức gì nhiều, sau này vẫn có thời gian giải quyết êm đẹp. Hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là Mạnh Hổ, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát lên đại hoang nguyên!
– Đúng đúng đúng!
Diệp Hạo Thiên phụ hoạ:
– Tiên sinh nói rất đúng, tuyệt đối không thể để cho con mãnh hổ này chạy thoát lên đại hoang nguyên.
Sử Di Viễn hít sâu một hơi, nói với Mông Diễn:
– Bệ hạ, chuyện đã đến nước này, lão thần phải đích thân đi Hồ Lô cốc một chuyến.
– Ái khanh đích thân đi Hồ Lô cốc sao?
Mông Diễn thất thanh kêu lên:
– Chuyện này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa Hồ Lô cốc xa tận biên giới phía Bắc, cách Lạc Kinh có hơn ngàn dặm, cho dù ái khanh đi cả ngày lẫn đêm cũng e không còn kịp nữa. theo như trẫm thấy, hay là dùng bồ câu đưa tin cho hai đại hành tỉnh Bắc Phương, Tây Bắc, lệnh cho Nhạc Ngu và Mã Tứ Phong chặn giết là được rồi!
Mông Diễn vừa dứt lời, Diệp Hạo Thiên lại nói tiếp:
– Mặt khác còn có thể đem tin tức trong cánh quân phản loạn của Mạnh Hổ có cả ngàn công nhân truyền cho đế quốc Tinh Hà. Đế quốc Tinh Hà từ trước tới nay vẫn thiếu thốn công nhân, sau khi biết được chuyện này nhất định sẽ phái khinh kỵ binh ra đuổi giết. Đến lúc đó cho dù Mạnh Hổ có tài năng thông thiên triệt địa, e rằng cũng khó thoát khỏi vận mệnh!
– Không!
Sử Di Viễn lắc lắc đầu, giọng lạnh lùng:
– Có thể bọn Mã Tứ Phong sẽ ngăn chặn được cánh quân của Mạnh Hổ, nhưng tuyệt đối không thể nào giữ được bản thân Mạnh Hổ, nếu lão thần không đích thân tới đó thì không thể nào bắt được Mạnh Hổ! Mặt khác, tuy rằng Lạc Kinh cách xa biên giới phía Bắc cả ngàn dặm, nhưng theo như dự liệu của lão thần, Mạnh Hổ ắt hành động để nghi binh, hiện tại ắt hẳn vẫn còn ở trên sườn Đông của Vụ Mông sơn. Lão thần sẽ lựa chọn gia tướng tinh nhuệ, chiến mã thật tốt, nhất định sẽ đuổi tới Hồ Lô cốc trước cả Mạnh Hổ!
Mông Diễn nhẹ vuốt cằm:
– Nếu như ái khanh đã quyết, trẫm cũng không khuyên nhiều, chẳng qua lần này đi Hồ Lô cốc là để đối phó Mạnh Hổ, có thể nói là hung hiểm dị thường. Như vầy đi, ái khanh hãy mang theo bốn đại hộ vệ của trẫm, ít nhất cũng có thể bảo vệ an toàn cho bản thân ái khanh, thứ hai cũng có thể ra tay bắt giữ Mạnh Hổ vào thời điểm thích hợp!