– Cháu muốn thu mua toàn bộ số lương thực này, hết bao nhiêu tiền?
Sắc mặt tráng hán đột nhiên biến đổi, nói:
– Tiểu tử, ta xem ngươi là người nơi khác đến ở trọ muốn mua lương thực cho ngựa. Cho ngươi chút lương thực cũng không sao, nếu như ngươi có ý định đến quấy rối. Thì đừng trách ta không khách khí. Lương thực kia đã được người của Giang gia đặt trước, người tốt nhất đừng nghĩ tới!
Trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động:
– Người của Giang gia đặt trước nhiều như vậy, không có khả năng dùng để nhóm lửa chứ, cháu đi qua rất nhiều địa phương, những thứ này căn bản không có tác dụng nhiều, như thế nào tới Giang Nam quận này lại cần vậy chứ?
Tráng niên hán tử có vẻ bực mình nói:
– Tiểu tử, Giang gia tại Giang Nam quận này là thế lực đứng đầu không ai dám đối nghịch. Nếu họ đã muốn mua thì không người nào dám nói không bán, bất kể là ai cũng không dám đánh chủ ý tới mặt hàng mà bọn họ đã để ý tới, đừng nói gì nữa xin mời đi thôi.
Vân Thiên Hà đưa hai văn tiền rồi đi đến nơi để lương thực, bê một bó trở về, hắn phát hiện đống lương thực đó đều rất khô ráo, dùng một mồi lửa không nghi ngờ là sẽ cháy sạch. Trong lòng không khỏi nghi ngờ, Giang gia thu mua những thứ này … rốt cuộc là muốn làm gì.
Trong khi ngựa đang ăn, Vân Thiên Hà đi xách hai thùng nước mang về cho ngựa uống, về tới sân thấy Tôn lão đầu bưng thuốc đã sao xong đi vào phòng, hắn cũng đi theo đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy có một vị hán tử nằm úp, sắc mặt tái nhợt, trên lưng đầy những vết da thịt bong tróc, như là bị gậy gộc đánh vào. Tôn lão đầu đem chỗ thuốc đó cho vào bát tán thành bột, rồi nhúm từng nhúm nhỏ bôi loạn lên những vết thương của hán tử nọ. Hán tử đau đến toát cả mồ hôi.
Trở lại phòng trọ, trong đầu Vân Thiên Hà tổng hợp lại những việc đã xảy ra, cảm thấy có chút kỳ quặc, thấy bốn người Tinh Mông đều đã ngồi dậy, nhân tiện nói:
– Các người phân tán ra ngoại thành phụ cận tìm các thôn trấn điều tra một chút, xem có phải toàn bộ cỏ khô, rơm rạ và lương thực đã được Giang gia thu mua. Nếu có thể tìm hiểu được bọn họ thu mua những thứ này để làm gì thì tốt.
– Vâng.
Sau khi bốn người Tinh Mông nhận mệnh, từng người lần lượt rời đi.
Vân Thiên Hà lần thứ hai tìm tới gian phòng Tôn lão đầu. Tay mở cửa nhân tiện nói luôn:
– Lão bá, cháu muốn mua của lão một ít nước sôi để uống đây. Di, vị đại ca này bị làm sao vậy?
Tôn lão đầu đang bôi thuốc cho nhi tử, thấy Vân Thiên Hà tự nhiên bước vào phòng, tức giận nói:
– Tiểu tử, quá nửa đêm rồi các người con chưa đi ngủ, còn ở bên ngoài mò mẫm lăn qua lăn lại. Hi vọng đừng mang tới phiền phức cho lão phu, bằng không đừng trách lão phu không khách khí.
– Cha, người ta là khách, nói những lời này làm gì?
Hán tử kia nói, liền hướng tới Vân Thiên Hà xin lỗi:
– Tiểu huynh đệ, cha ta đang có điểm khó chịu, lời nói có chút mạo phạm, xin đừng để trong lòng.
Vân Thiên Hà đi tới bên giường nói:
– Vị đại ca này, thương thế của người hình như là bị người khác đánh, có phải đã đắc tội với người nào không?
– Nước sôi có trong bầu, tự mình qua lấy, xong rồi ra ngoài đi.
Tôn lão đầu không nhịn được nói một câu, rồi tiếp tục bôi thuốc cho nhi tử.
Vân Thiên Hà cầm lấy cốc nước uống một ngụm rồi nói:
– Cháu vừa tới nhà kia mua lương thực. Bọn họ nói Giang gia đã thu mua hết. Tôn lão bá chỉ cháu tới đó mua. Số lương thực kia có phải hay không hoàn toàn không thuộc về nhà đó, có một phần là thuộc về nhà lão bá?
Nghe xong lời này, Tôn lão đầu dừng tay, quay sang nhíu mày nói:
– Tiểu tử, ngươi tốt nhất không nên đa sự, sẽ dẫn họa tới thân, nhà của ta vô duyên vô cớ đã bị chúng đánh, thực là không có lý lẽ mà.
– Vị đại ca này có phải bị hạ nhận Giang gia đả thương?
Vân Thiên Hà nói.
– Ngươi làm sao lại biết?
Tôn Đại Trụ kinh ngạc nhìn Vân Thiên Hà.
Quả nhiên Vân Thiên Hà đã đoán đúng, liền nói:
– Giang gia kia muốn thu mua hết lương thực, lão bá và nhà đối diện kia có phải là có xung đột về vấn đề phân phối, việc truyền tới Giang gia, kết quả Giang gia phái hạ nhân đến đánh cho vị đại ca này một trận?
– Ngươi làm sao lại biết?
Lúc này biểu tình Tôn Đại Trụ rất kinh ngạc, Tôn lão đầu cũng quay sang nhìn Vân Thiên Hà với vẻ mặt cổ quái, như thế nào những lời nói của tiểu tử này đều đúng sự thật.
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
– Bất quá cháu có một việc không biết, đó là Giang gia thu mua một lượng lớn như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì, lão bá có tới quan phủ cáo trạng không?
– Việc này chúng ta không biết.
Tôn lão đầu thấy nhi tử muốn mở miệng, liền lập tức nói một câu trả lời qua loa. Sau đó tay hơi dụng lực bôi thuốc ở vết thương nhi tử. Tôn Đại Trụ đau đến bật rên lên một tiếng đau đớn, tất nhiên sẽ không còn cơ hội nói chuyện nữa.
Vân Thiên Hà thấy có nói nữa cũng không được. Vì thế lấy ra một lọ kim sang dược từ trong người, nói:
– Tôn bá, đây là kim sang dược tốt nhất, đối với ngoại thương rất có hiệu quả. Mười ngày có thể làm vết thương liền miệng, người dùng cho Tôn ca đi!
– Thuốc quý như vậy, chúng ta không dùng nổi. Ngươi đi ra ngoài đi, chúng ta cái gì cũng không biết.
Tôn lão đầu đứng dậy, không còn kiên nhẫn, bắt đầu đuổi người. Vân Thiên Hà ra cửa, trở lại phòng trọ, chỉ chờ chốc lát, mấy người Tinh Mông cũng lục tục quay trở về, tin tức bọn họ hồi báo đều giống nhau. Giang thị đã thu mua toàn bộ lương thực của quận Giang Nam, chỉ là bọn hắn không điều tra ra được Giang gia thu mua lương thực để làm cái gì. Thôn dân các nơi đều thủ khẩu như bình, rất sợ mang họa vào thân.
– Thiếu chủ, có muốn chúng ta vào thành đột nhập phủ đệ Giang gia điều tra một phen?
Tinh Mông nói.
– Không cần!
Vân Thiên Hà xua tay nói:
– Hẳn là thôn dân các nơi biết cũng không nhiều lắm, cũng không phải tin tức trọng yếu gì, bọn họ im lặng như vậy là sợ mang họa vào thân thôi, chờ sau hừng đông. Chúng ta chỉ cần theo dõi hướng đi của những xe chở lương thực này, tự nhiên là biết rõ được hết, mọi người nghỉ ngơi thôi!
Trời vừa sáng, Vân Thiên Hà cảm ứng được bên ngoài truyền đến ít động tĩnh, ra mở cửa nhìn về phía nơi chứa hàng, chỉ thấy số lượng xe ngựa đứng ở đó đang được chất đầy lương thực.
Vân Thiên Hà chú ý tới, lúc này các xe ngựa chở lương thực đang được ổn định lại, hướng về phía trong thành chạy tới.
Đợi những xe ngựa này đi xa, Vân Thiên Hà để Tinh Mông đi thanh toán tiền thuê nhà, rồi mấy người thay đổi trang phục, lặng yên theo xe ngựa vào thành.