Bạch Thời không để ý tới hắn nữa, mặc dù không nói gì về đề nghị của Phượng Tắc, nhưng vẫn bấm số của hắn, sau đó vội vàng đi tìm lão đầu.
Đã tới cuối hẻm nhỏ, nơi này chỉ có hai người, một người là Trì Hải Thiên, còn lại là một ông chú khá lớn tuổi, đang thở dốc ngồi trên thùng gỗ, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã bị thương, giờ phút này Bạch Thời xuất hiện, cả hai đều nhìn cậu.
Không có cảnh tượng ngươi chết ta sống, giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng, tình hình này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bạch Thời, cậu chầm chầm lướt tới bên cạnh lão đầu, giả ngu hỏi: “Bạn ông hả?”
Trì Hải Thiên thản nhiên đáp: “Tang Địch, trưởng lão của Trọng Huy.”
Bạch Thời ồ một tiếng: “Có chuyện gì thế?”
“Trở về rồi nói sau.” Trì Hải Thiên nói xong đưa mắt nhìn Tang Địch, “Hỏi lần cuối cùng, anh biết rõ lão đại hoàn toàn không cân nhắc tới sống chết của mình, cũng biết rõ anh đã bị thương nhưng vẫn cố bắt anh ngăn cản phía sau, vậy mà vẫn quyết định quay về?”
Tang Địch ho khan vài tiếng, bật cười yếu ớt, nhìn Trì Hải Thiên: “Dường như chúng ta đang trở về cuộc nói chuyện trước khi cậu bỏ trốn, cả tôi và cậu đều biết vấn đề của Trọng Huy, cậu quyết định tiêu diệt từ bên ngoài, còn tôi muốn hóa giải từ bên trong, dù sao tình nghĩa huynh đệ bao năm như vậy, Liên Hoa, cậu thật sự nhẫn tâm xuống tay được ư?”
Trì Hải Thiên lạnh lùng nói: “Anh cố gắng lâu như vậy, có thu hoạch chưa?”
“Vẫn nên thử lại lần nữa chứ.” Tang Địch thở dài, “Tôi mềm lòng, không thể cứng rắn được như cậu, nếu tôi muốn trở về, cậu sẽ giết tôi sao?”
Trì Hải Thiên không chút do dự: “Đúng.”
Tang Địch khẽ giật mình, im lặng nhìn Trì Hải Thiên, cảm xúc nơi đáy mắt rất đậm, khiến người ta không thể phân biệt nổi, mãi một lúc lâu sao, Tang Địch mới chậm rãi đứng lên: “Cậu muốn giết thì cứ giết đi.”
Bạch Thời đưa mắt nhìn gã, thấy hai tay gã đút trong túi áo khoác, lập tức ra lệnh cho Lục Việt biến thành một thanh kiếm, lao tới như một cơn gió.
Tang Địch lập tức lui về phía sau, ánh mắt lạnh băng: “Ta bảo cậu ấy ra tay, không nói ngươi!”
Bạch Thời không đáp, tiếp tục tấn công, cậu cảm giác kẻ này không phải là thứ tốt đẹp gì mấy, ngoài miệng muốn cảm hóa người của Trọng Huy, thực ra lại mở phòng thí nghiệm, bắt nhị ca của cậu, làm Joshua bị thương… Quả thực nói cũng như không.
Tang Địch thấy Trì Hải Thiên mặc kệ, lập tức lôi một thanh dao găm ra khỏi túi áo, ầm ầm đỡ đòn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trì Hải Thiên: “Có phải cậu cũng biết rồi không?”
Trì Hải Thiên giật mình, không rõ gã đang nói gì.
Linh quang trong đầu Bạch Thời lóe lên: “Đúng, chúng tôi đã biết từ lâu rồi! Ông đừng có giả bộ!”
Trì Hải Thiên: “…” Đang có chuyện gì xảy ra thế này?
Tang Địch không ngu, gã không đời nào chủ động lòi đuôi chỉ bằng câu nói đầu tiên của đối phương, gã đẩy kiếm của Bạch Thời ra lần nữa, lui về phía sau, vỗ tay một cái, chỉ thấy cuối vách tường có mấy bóng người xông tới che chở cho gã.
Ánh mắt Trì Hải Thiên lạnh nhạt liếc qua: “Chẳng phải nói muốn cho tôi giết sao?”
Mặc dù giọng điệu của Trì Hải Thiên rất bình thản, nhưng Tang Địch lại cảm thấy nó còn mang theo cả trào phúng nữa, siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào Trì Hải Thiên, hỏi lại: “Có phải cậu thật sự đã biết rồi không?”
Trì Hải Thiên đưa mắt nhìn lướt qua oắt con nào đó đã trở về bên cạnh mình, thờ ơ ừ một tiếng.
Tang Địch ngờ vực hỏi: “Cậu biết cái gì?”
Trì Hải Thiên: “…”
Ông thấy biện pháp của oắt con này hoàn toàn không thể sử dụng, nói qua nói lại cũng không hết chuyện.
Bạch Thời do dự một giây, ngay lúc lão đầu sắp bị lộ, chợt nhớ tới chuyện của Phượng Tắc, bèn quyết định đổi chủ đề: “Đã bảo ông đừng có giả bộ, ngụy quân tử, diễn kịch bao năm như thế mà không mệt hả? Chuyện của Phượng Tắc…”
Sắc mặt Tang Địch biến đổi: “Quả nhiên các người đã biết!”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó, thế cũng được hả? Mình có đang nằm mơ không! Hào quang của nhân vật chính có tác dụng rồi hả?!
Trì Hải Thiên nhìn về phía bạn nhỏ nào đó, nghĩ thầm hóa ra tên nhóc này không lừa Tang Địch sao?
Bạch Thời yên lặng đỡ lấy ánh mắt của lão đầu, mặt liệt đối mặt với Tang Địch, ngay khi cậu quyết định phải chấm dứt chủ đề đau trứng thấy bà này để chuyển sang dùng vũ lực, chợt thấy Tang Địch nhìn chằm chằm vào Trì Hải Thiên nở nụ cười lạnh lùng.
“Đúng, Phượng Tắc là con của cậu, nói thật cho cậu biết, từ khi cậu để cho Phượng Tắc thoát mà không chút thương tích như vậy, tôi đã nghi ngờ có lẽ cậu đã làm giám định ADN.”
Động tác của Bạch Thời khựng lại, đại não trống rỗng trong giây lát: “… Mẹ nó, ông đang nói gì đấy?”
Tang Địch: “…”
Trì Hải Thiên: “…”
Bạch Thời thật sự choáng váng rồi: “Tên kia là con của lão đầu?!”
“…” Tang Địch nói, “Không phải các người đều biết rồi sao?!”
Bạch Thời thản nhiên đáp: “Lừa ông chơi thôi.”
Tang Địch: “…”
Trì Hải Thiên nhíu mày lại, chợt nhớ ra điều gì đó: “Chẳng phải tôi đã hủy bỏ tất cả những tế bào mình lưu lại rồi sao?”
“Không hoàn toàn, tôi đã lén giấu đi một phần, đóng băng gần hai mươi năm, làm vô số thí nghiệm, cuối cùng cũng có một cái thành công…”
Đã đến nước này, Tang Địch dứt khoát bất chấp mọi thứ, nét mặt từ từ vặn vẹo, “Tôi còn định lấy mẫu gene khác từ trên người mình, chỉ tiếc là thất bại, nhưng không sao, tôi đã nuôi lớn nó, nó chỉ có một người cha là tôi, cậu có biết nó nghe lời đến mức nào không…”
Nói tới đây, gã đột nhiên dừng lại, thấy Trì Hải Thiên đang lạnh lùng nhìn mình, lại bật cười: “Nó thừa kế gene cấp độ S của cậu, nhưng tiếc là tinh thần lực hơi kém một chút, như vậy cũng ưu tú lắm rồi, tôi lừa nó rằng cha mẹ nó bị một kẻ cấp cao của Trọng Huy giết chết, cấp rất cao, rất cao, quả nhiên nó coi lão đại thành mục tiêu, ngay cả tôi cũng sợ có một ngày nó sẽ đồng quy vu tận với lão đại, đứa nhỏ này trước giờ luôn quý trọng tình thân mà…”
Gã nói xong ánh mắt dần dần trở nên nóng rực: “Tôi biết sau khi các người gặp nhau, cậu lại thả nó về là vì muốn gây bất lợi cho tôi, nhưng dù sao nó cũng giỏi diễn kịch, cho nên tôi nhốt nó lại, thí nghiệm một vài thứ trên người nó, ha ha ha! Nó là cục thịt mà tôi tạo ra, cuối cùng sẽ trở lại bên cạnh tôi, không tin thì các người thử xem!”
Tang Địch vừa rứt lời, Bạch Thời chợt cảm thấy trước mắt hiện lên một vệt sáng xanh, nghĩ thầm một tiếng phát rồ rồi, vội vàng thúc dục Lục Việt dựng lên một vòng phòng hộ.
Ánh sáng màu Lam đột nhiên bay ra, biến thành cơ giáp, chỉ chốc lát đã làm sụp đổ bức tường giữa con hẻm nhỏ, đá vụn tuôi rơi đầy đất, Trì Hải Thiên thấy cơ giáp này giơ nắm đấm muốn nện về phía họ, cũng kết nối với cơ giáp của mình, dùng sức khống chế nó!
Tang Địch nện xong một quyền, sau đó được thuộc hạ che chở bước qua bước tường bị tàn phá, vội vàng đi lên phi thuyền được chuẩn bị sẵn, nhanh chóng bỏ đi.
Bạch Thời bảo Lục Việt đánh bay đám đá rơi xung quanh, đưa lão đầu tới nơi an toàn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phượng Tắc chạy tới, cả ba người cùng rơi vào tĩnh lặng.
“Đi, chắc chắn cảnh sát đã nghe thấy động tĩnh.” Bạch Thời là người hoàn hồn trước, bảo Lục Việt biến thành phi thuyền, ra hiệu cho họ đi vào, sau đó đuổi theo Tang Địch.
Chỉ xong chớp mắt, hai bên lần lượt rời khỏi bến cảng, Bạch Thời dùng tinh thần lực, thấy khoảng cách giữa đối phương càng ngày càng gần, dứt khoát biến thành cơ giáp, rút kiếm bổ xuống.
Người của Trọng Huy thấy thế vội vàng tăng tốc nhảy vào vũ trụ, vất vả lắm mới né tránh được đòn công kích, mồ hôi lạnh túa ra ầm ầm.
Đương nhiên, còn lâu Bạch Thời mới chịu buông tha cho bọn chúng dễ dàng như vậy, tiếp tục đuổi theo, nhưng vừa lao ra đã bị chiếm hạm vừa chạy tới bao vây ba vòng, Tang Địch thì càng ngày càng chạy ra, nghe quân đội hạ lệnh bắt cậu bỏ vũ khí xuống, lập tức nói: “Lùi ra, tôi là bạn của điện hạ nhà các người, có việc quan trọng cần làm, đừng cản đường!”
Quan cầm đầu cười ha ha: “Ồ, lợi hại ghê, còn tôi là tổ tông của cậu đây!”
Bạch Thời: “…”
“Cản trở công vụ, giết hại cư dân vô tội, tôi không cần biết cậu là ai, tất cả đều vô dụng! Đầu hàng, đi ra khỏi cơ giáp! Nhanh lên!”
Bạch Thời nói: “… Ông tên là gì? Ở đội nào?”
“Cậu quản được tôi chắc!”
Bạch Thời thấy Tang Địch đã cao chạy xa bay, kết nối máy truyền tin, mặt liệt nói: “Hôm nay tôi nhất định sẽ bắt ông báo tên trước mặt tôi một trăm lần.”
Nửa giờ sau, quan quân và cái bản mặt tươi cười đưa người nào đó vào hành tinh cách đó không xa, trên trán mướt mồ hôi lạnh: “Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi thật sự không biết cậu là bạn của điện hạ, cũng không biết bọn chúng mới là nghi phạm.”
“Tôi đã nói cho ông biết rồi, ông còn nói ông là tổ tông của tôi cơ mà.”
Quan quân: “…”
Ai mà biết đây là sự thật cơ chứ?!
Bạch Thời đưa mắt nhìn ông ta một cái, tâm lý nói: “Tôi biết ông còn có việc phải xử lý.”
Quan quân vội vàng tiếp lời: “Đúng đúng đúng!”
“Đi đi, lát nữa nhớ quay lại gặp tôi, tôi nhớ kỹ ông rồi đó.”
Quan quân: “…”
Bạch Thời đưa mắt nhìn người nọ đi xa, lại đưa lão đầu và Phượng Tắc đi về phía phòng thí nghiệm, tiện thể hỏi quá trình.
Trì Hải Thiên thản nhiên nói: “Joshua không tệ.”
Bạch Thời không hiểu lắm: “Hở?”
Trì Hải Thiên kể lại, lúc ông chạy tới nơi, mấy tên cấp cao đi theo lão đại gần như bị Joshua giết chết, Tang Địch bị thương, mặc dù lão đại có vẻ vẫn ổn, nhưng phỏng đoán theo mức độ hư hại của cơ giáp có thể thấy lão cũng không nhẹ nhõm chút nào.
Mà sau khi ông dẫn người gia nhập trận chiến, thuộc hạ canh giữ ở trạm không gian bỗng liên hệ báo cho ông biết: Thừa Viêm đang ở đây.
Bạch Thời giật mình: Thừa Viêm?
Trì Hải Thiên gật đầu: “Có vẻ nằm liệt giường, nhưng đáng tiếc lúc chúng ta tới lại không phát hiện ra nó.”
Bạch Thời đoán có lẽ Tang Địch rời khỏi phòng thí nghiệm lâu như vậy chắc là vì Thừa Viêm: “Sau đó ông xông tới?”
Ừm.
Trì Hải Thiên xông tới khiến cả lão đại và Tang Địch đều biết sự việc bại lộ, đương nhiên phải đuổi theo sau, rồi giao chiến ở trạm không gian, lão đại phải che chở cho Thừa Viêm bỏ trốn, bèn để Tang Địch ở lại cản đường, mà Tang Địch lại nói muốn ôn chuyện với ông, Trì Hải Thiên đồng ý, cho nên thuộc hạ của hai người cùng đi đánh lạc hướng cảnh sát tới nơi khác, chỉ để lại hai người họ, chính là cảnh mà Bạch Thời đã thấy lúc nãy.
Bạch Thời gật đầu, đưa mắt nhìn Phượng Tắc: “Còn cậu thì sao?”
“Từ lúc tôi trở về đã thấy cha…” Phượng Tắc nghẹn lại, tiếp tục nói, “Đã cảm thấy thái độ ông ta đối xử với tôi có gì đó là lạ, chưa kể lúc trước tôi đã nghi ngờ ông ta lừa mình, cho nên đợi lúc Joshua tấn công vào, không ai để ý, tôi bèn tới phòng ông ta xem tư liệu, nhưng không có thu hoạch gì…”
Tiếp sau đó là mấy người kia đại chiến, hắn vẫn chưa quyết định được có nên giúp hay không thì bọn họ đã đi, vì vậy quyết định bám theo sau, cuối cùng mò tới hẻm nhỏ kia, gặp được Bạch Thời.
Bạch Thời ồ một tiếng, nhìn hai người này, cuối cùng không lên tiếng, chầm chậm đáp xuống khu đất trống bên ngoài phòng thí nghiệm.
Thuộc hạ của Trì Hải Thiên đã quay lại, đang dọn dẹp chiến trường cùng cảnh sát, Trì Tả cũng giúp một tay, giờ phút này thấy phi thuyền của A Bạch vội nhìn sang, sau đó đã bắt gặp Phượng Tắc và Trì Hải Thiên lần lượt bước ra khỏi cửa khoang, đi về phía cao ốc, cảm thấy giật mình.
Trì Tả tiến lên vài bước, thấy Bạch Thời thu Lục Việt lại, chần chừ hỏi: “A Bạch, hình như tớ nhìn thấy…”
“Cậu không hoa mắt đâu.” Bạch Thời ngắt lời, “Nhưng thật ra hắn là con trai lão đầu, vậy nha.”
Trì Tả: “…”
Trì Tả mất trọn vẹn vài giây để tiếp thu thông tin này, giật mình hoàn hồn: “… Cái gì?!”
“Bình tĩnh một chút.” Bạch Thời vỗ vỗ vai tiểu đệ, đi vào trong, tới xem tình hình Joshua thế nào.
Trì Tả đờ đẫn bước theo sau, mãi tới khi tới trước cửa phòng thí nghiệm đột ngột ngẩng đầu nhìn quanh, thấy Phượng Tắc đang đứng cách đó không xa, không kiềm lòng được mà bước qua, do dự một chút: “Tôi nghe nói…”
“Phải.”
Trì Tả ngẫm nghĩ, đang do dự không biết nên hỏi từ đâu, chỉ thấy người trước mặt quay lại, mặt đối mặt.
Phượng Tắc chỉ chỉ bản thân: “Gọi chú đi.”
Trì Tả: “…”
Trì Tả há hốc miệng, rồi lại há hốc, bỗng nhiên có cảm giác mình vẫn chưa tỉnh ngủ, yên lặng quay người bỏ đi.